Lúc bé con thứ hai của nhà họ Lệ, Lệ Nam Tỉ, tròn ba tháng, Tân Đồng bán nhà, cả nhà dọn qua chỗ ở mới.
Nhà mới rộng hơn nhà cũ, vì sau khi Nam Hợp và Nam Tỉ lớn hơn phải có phòng riêng của mình, nên đặc biệt đổi nhà.
Phòng riêng của hai con đã được trang trí xong, nhưng bởi vì Nam Tỉ còn quá nhỏ, cho nên tạm thời chưa cần dùng đến phòng của mình.
Nam Hợp làm anh trai, gần như nhận làm hết tất cả việc vặt cho em trai.
Thay tã, tắm rửa, đưa em đi bộ tắm nắng, Nam Hợp làm vô cùng thành thạo.
Lệ Đông Nhất vui vì được nhàn rỗi, thậm chí buổi tối còn dọn luôn giường của bé Nam Tỉ qua phòng Nam Hợp, còn bản thân thì vui vẻ về phòng ôm bà xã.
Tân Đồng đương nhiên từng phản đối vài lần, nhưng sự thật chứng minh, Nam Tỉ dựa dẫm vào anh trai còn nhiều hơn cả ba mẹ.
Bởi vì anh Lệ nhà ta nhầm lẫn giới tính của con mình, nên đã mua rất nhiều vật dụng cho con gái, người xung quanh mà Tân Đồng quen cũng không ai cần dùng đến, căn cứ vào nguyên tắc không lãng phí, toàn bộ đều cho Nam Tỉ dùng.
Bình sữa màu hồng phấn, quần áo giày dép đủ màu sặc sỡ, anh bạn nhỏ Nam Tỉ mặc vào thật sự cũng không khác con gái là bao.
Chỉ có mắt của Nam Hợp là giống Tân Đồng, còn lại đều giống hệt Lệ Đông Nhất, Nam Tỉ thì trái ngược hoàn toàn, mặt mũi lại giống hệt Tân Đồng.
Hôm nay, anh bạn nhỏ Nam Tỉ mặc một bộ đồ màu hồng phấn như bình thường, được anh trai đặt vào xe đẩy đi hóng gió, phơi nắng.
Ở vườn hoa dưới lầu gặp hàng xóm mới, Nam Hợp lễ phép cúi chào.
Người hàng xóm mỉm cười rồi đáp, “Đây là em gái của con à? Dễ thương thật.”
Tính cách của Nam Hợp sớm phát triển giống hệt ba cậu, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng, theo ánh mắt nhìn qua, tay anh bạn nhỏ Nam Tỉ đang cầm bình sữa đồ chơi, đôi mắt lanh lợi nhìn xung quanh chiếc xe đẩy, đột nhiên nhoẽn miệng cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, Nam Hợp như trông thấy một đóa hoa đào thật lớn nở rộ trước mắt.
“Bé gái đáng yêu thật.”
“Xinh ghê, lông mi dài thật đó.”
…
Anh bạn nhỏ Nam Tỉ thích thú, ngoại trừ ánh nắng khiến cậu hơi nhíu mày nhăn mặt, đột nhiên vuốt ve chiếc bình sữa đồ chơi trong tay, rồi giơ tay về phía anh trai mình, cánh tay vừa ngắn vừa mập cố gắng duỗi ra.
Nam Hợp đoán chính xác có lẽ Nam Tỉ đang tiểu, thành thạo thay tã cho cậu trước mặt mọi người để cậu không bị ướt.
“A, là con trai mà.” Người hàng xóm nhìn thấy chợt lên tiếng.
Lại có người chú ý đến, hùa theo, “Đúng rồi đúng rồi.”
“Sao có thể chứ?” Có người không tin, đến gần quan sát.
Lệ Nam Hợp nghiêng người, để mọi người nhìn cho rõ, trong lòng lẩm bẩm, “Đừng trách anh hai, đều là họa do ba mẹ gây ra.”
Từ nay về sau, sẽ không ai nhận nhầm nữa chứ?
Nhật kí đi siêu thị.
Gia đình bốn người đi sắm đồ, anh bạn nhỏ Lệ Nam Tỉ tỏ ra có nhiệt tình rất lớn với siêu thị, từ khi vào cửa liền khóc suốt.
Tân Đồng đẩy xe, Nam Hợp đi bên cạnh Tân Đồng, học Tân Đồng chọn đồ, xem hạn sử dụng và chất lượng sản phẩm vân vân, hai người đi đằng trước, còn lại Lệ Đông Nhất bế Nam Tỉ đi sau.
Cậu bé trong lòng cứ khóc suốt, thấy thứ gì cùng đòi lấy, người đi siêu thị đều ghé mắt nhìn, Tân Đồng và Nam Hợp cố tình đi cách họ rất xa, để anh Lệ nhà ta xấu hổ không thôi.
Nam Tỉ không biết bản thân đã nổi bật lắm rồi, còn tiếp tục phấn đấu anh hùng, múa may cánh tay thật nhanh, tiếng hu hu phát ra giống như đang vận công.
Lệ Đông Nhất hoàn toàn hết cách, giơ tay bịt mắt Nam Tỉ lại.
Không nhìn thấy hàng hóa đủ loại màu sắc rực rỡ, quả nhiên anh bạn Nam Tỉ không khóc nữa. Lệ Đông Nhất vui vẻ một hồi, cảm thấy lòng bàn tay nhầy nhụa ướt nhẹp, lấy tay ra thì thấy trong đó toàn là nước miếng.
Vẻ mặt Nam Tỉ vô tội, đôi mắt đen lúng liếng nhìn anh, tay ba lớn quá, che luôn cả mặt của người ta… …
Khi Nam Tỉ được ba tuổi.
Đưa Nam Tỉ đi nhà trẻ tuyệt đối là chuyện hết sức đau đầu.
Ngay cửa nhà trẻ, Nam Tỉ mới hoảng hốt ý thức được hoàn cảnh của mình, nước mắt lập tức chảy ra, khóc muốn bao nhiêu lớn liền có bấy nhiêu.
Tân Đồng không còn cách nào, đành phải ôm cậu dỗ dành, Lệ Đông Nhất cũng hết cách, lại không thể đánh cậu, cùng một cha mẹ sinh ra sao khác nhau nhiều đến thế? Nhớ lại lúc Nam Hợp đi nhà trẻ ngoan ngoãn biết bao nhiêu, trong lòng Lệ Đông Nhất thở dài, “Không thì ngày mai hẳn tính?”
“Được, chúng ta về nhà, về nhà.” Tân Đồng đành gật đầu, đưa cậu bé trong lòng cho Lệ Đông Nhất, lấy khăn ra lau nước mắt cho Nam Tỉ.
“Là Nam Tỉ đúng không?” Giọng nói ngọt ngào truyền tới.
Tiếng khóc vang dội lập tức nín khe.
Ba người đồng thời nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Cô giáo bước đến, “Tôi là cô giáo của Nam Tỉ.” Ngoại trừ anh bạn nhỏ này thì tất cả đều đã vào lớp.
Tân Đồng nhủ thầm cô giáo này thật xinh đẹp, cậu bé đã không an phận giơ tay ra, “Bế, bế.”
Cô giáo nhanh nhẹn đón lấy, mỉm cười với Tân Đồng, “Cậu bé giao cho tôi, ba mẹ về thôi.”
Nam Tỉ cười nhe hàm răng trắng sáng, cô giáo xinh đẹp quá, Nam Tỉ rất thích hi hi.
________________________________________
[1] Văn phòng tứ bảo bao gồm: Bút lông, mực, giấy, nghiên mực.
[2] Nó là loài thực vật có hoa được phân loại trong họ Súng (Nymphaeaceae), Loài này sinh ra các hạt chứa tinh bột màu trắng, và hạt là ăn được. Các hạt ăn được của nó được sử dụng trong y học dân gian Trung Hoa, với nó thường được nấu thành canh (súp) với các thành phần khác, và người ta tin rằng nó tăng cường khả năng cường dương của đàn ông và làm chậm quá trình lão hóa.
[3] Ai binh tất thằng: quân đội bị áp bức vùng lên mà chiến đấu thì nhất định sẽ chiến thắng, câu này ngụ ý nói Lệ Thịnh tuy gầy hơn nhưng anh đang đau khổ, có thể sẽ đánh thắng Lệ Đông Nhất.
[4] Rễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.
[5], 6 Ảo thanh, ảo thị là hai trong các loại ảo giác thường gặp, là nghe thấy tiếng nói và nhìn thấy những sự vật sự việc không có thật ở hiện thực.