- Ta thì sao, ngươi không muốn nói gì với ta sao?
U Nhi trầm giọng hỏi.
Thần Dạ đứng dậy, cười cười, nói:
- U Nhi cô nương, trước khi ta nói với ngươi, có phải ngươi nên nói trước một ít chuyện với ta hay không?
U Nhi không khỏi ngẩn người, khóe môi hiện lên độ cong giảo hoạt, cười cười nói:
- Có vài lời đích thật cần nói với ngươi, nhưng ngươi có thể cam đoan sau khi nghe xong mặt không đổi sắc?
- Chỉ cần ngươi nói ta sẽ nghe.
Thần Dạ thản nhiên đáp.
- Tốt lắm, đến lúc đó hi vọng ngươi còn có thể trấn định như hôm nay.
U Nhi cười nhẹ, trong mắt càng thêm giảo hoạt.
- Ta chờ đây!
Thần Dạ lại cười, ánh mắt đột nhiên âm sâm.
- Bọn hắn đến đây!
- Mười ngày thời gian, quả thật cũng quá nhanh.
Nghe vậy bốn nữ tử cũng thu liễm tâm tình, trong mắt tràn đầy sát ý.
- Dạ nhi!
Ngay khi năm người Thần Dạ chuẩn bị đi tới Bắc Vọng sơn, Thần lão gia tử cùng Thần Sơ, Thần Thuận, Thần Lệ cùng các vị ca ca đều sải bước đi tới.
- Dạ nhi, có phải đã đến giờ hay không?
Không đợi Thần Dạ trả lời, Thần lão gia tử tiếp tục nói:
- Mang lão phu cùng đi!
- Gia gia?
Thần Dạ kinh hãi, xem ra phụ thân đã nói thật nhiều chuyện với lão gia tử bọn họ.
Vì sao lão gia tử lại muốn đi theo?
Thần lão gia tử phất tay, nói:
- Lão phu biết nếu lão phu đi theo sẽ biến thành gánh nặng cho các ngươi, nhưng lão phu muốn tận mắt nhìn thấy rốt cục là ai làm cho lão phu phải thừa nhận nhiều như thế, lão phu cũng muốn gặp được Mộng nhi, sau đó nói cho nàng biết lão phu chờ nàng về nhà đã chờ thật nhiều năm!
- Dạ nhi, các ngươi yên tâm, lão phu chỉ đi qua xem một chút, nói vài câu sau đó sẽ đi, nói vậy bọn hắn cũng sẽ không để ý một lão nhân chỉ có thực lực nhỏ bé như lão phu đi.
Thần lão gia tử trầm giọng nói, ngữ khí cứng rắn vô cùng.
- Được!
Trầm tư một lát Thần Dạ đồng ý, đại chiến tuy nguy hiểm nhưng nếu ngay cả lão gia tử cũng không thể bảo hộ, cố gắng bao nhiêu năm nay chỉ là uổng phí.
Thần Dạ càng thêm tin tưởng lão gia tử cũng không phải hạng người không biết nặng nhẹ.
- Chúng ta đi!
Thần Dạ nâng lão gia tử nháy mắt biến mất, sau đó bốn nữ tử cũng biến mất khỏi tiểu viện.
Trong sân, nhóm người Thần Thuận đều thở mạnh một hơi, thực lực nhóm người Thần Dạ đã vượt qua sự suy đoán của bọn họ, bọn họ liền hiểu được bao nhiêu năm qua Thần Dạ đạt tới độ cao này phải trả giá bao nhiêu tâm huyết, gặp bao nhiêu gian khổ.
Mặc dù hiện tại đã thật cường đại, nhưng đối mặt với địch nhân sắp đến, vẫn phải cẩn thận như vậy!
- Lão tam!
Thần Thuận cười khổ không thôi, khó trách mười ngày nay bọn họ chưa từng nhìn thấy Thần Sư có vẻ thoải mái thả lỏng chút nào.
- Không có chuyện gì, đệ tin tưởng Dạ nhi nhất định sẽ chiến thắng trở về!
Nhìn về hướng Bắc Vọng sơn, ánh mắt Thần Sư sáng ngời, thực lực của hắn đã đạt tới thánh huyền cảnh giới, tu vi như vậy đi đâu cũng xứng đáng là vương giả.
Nhưng trong cuộc đại chiến, hắn không có tư cách tham dự bên trong, bởi vì đây là chiến trường của cao thủ thiên huyền, mà Tà Đế Điện cường đại hắn hiểu thật rõ.
Chính bởi vì hiểu rõ, Thần Sư càng thêm tin tưởng Thần Dạ, bởi vì Thần Dạ có thể sáng tạo ra được kỳ tích.
Kỳ tích này chưa từng có!
- Đại ca, nhị ca, ta cũng đi Bắc Vọng sơn nhìn xem!
- Cẩn thận một chút, nhất định phải bình an mang em dâu cùng Dạ nhi trở về.
Thần Thuận, Thần Lệ nghiêm nghị nói.
Thần Sư gật mạnh đầu, bước chân vừa động, phá không mà đi.
Trên đỉnh Bắc Vọng sơn, nhóm người Ngao Thiên đã đứng đợi từ lâu, sau khi nhóm người Thần Dạ đi tới, ánh mắt mọi người đều nhìn về hướng chân trời xa xa.
Nơi đó đã xuất hiện một đoàn tà vân, tà vân dùng tốc độ nhanh như sấm sét bay tới, chân khí tà ác tràn ngập thiên địa.
Cỗ bá đạo kia khiến ánh mắt Thần lão gia tử co rụt lại, lúc này hắn mới hiểu được Thần Dạ phải đối mặt địch nhân kinh khủng cỡ nào.
- Hiện giờ thiên địa cũng không phải Tà Đế Điện các ngươi làm chủ, cũng không tới lượt các ngươi càn rỡ giương oai!
Tiếng nói lanh lảnh cuồn cuộn, thổi quét chân khí tà ác, chấn thành hư vô tiêu tán.
Cùng lúc đó sinh linh dưới mặt đất cũng đã khôi phục sinh cơ bừng bừng.
Hồn biến cảnh giới đại thành, lực lượng hồn phách đã có khả năng xảo đoạt thiên công!
Tà vân bao phủ thiên địa, hồn biến cảnh giới đại thành mặc dù làm cho tà khí không thể xâm chiếm không gian, nhưng không cách nào ngăn cản tà vân bay tới.
Từng đạo khí thế khủng bố từ trong tà vân lan tràn, nhộn nhạo trong không gian, làm mặt đất đều run rẩy lên.
- Quả nhiên là Tà Đế Điện, chúng ta nhìn cao bọn hắn nhưng vẫn không dự đoán được thực lực của bọn hắn vẫn vượt ngoài dự liệu của chúng ta!
Thần Dạ nhíu mày, hỏi:
- Mọi người cảm thấy thế nào?
Ánh mắt của hắn dừng trên người Ngao Thiên cùng Thành Tự Tại.
Nhìn thấy hành động của Thần Dạ, Tử Huyên cùng Diệp Thước bọn họ lập tức lui ra sau một bước, đều tự thu liễm chân khí bản thân.
Khi Ngao Thiên cùng Thành Tự Tại đều nhận ra dụng ý của Thần Dạ, hai người cũng không nói thêm lời gì, khí thế từ trong thân thể bộc phát, bắn thẳng lên giữa không trung, hiện ra một đạo bình chướng cường đại ngăn cản áp lực khủng bố lan tràn trong tà vân.
Thấy tình cảnh này Thần Dạ mỉm cười, lập tức lui ra sau nửa bước, khí cơ bao phủ quanh người Ngao Thiên cùng Thành Tự Tại.
Cao thủ Tà Đế Điện quá mức cường đại, dù có tâm trợ giúp Ngao Thiên cùng Thành Tự Tại cũng phải cẩn thận một ít, miễn cho biến khéo thành vụng.
- Hắc hắc, Thần Dạ, đảm phách của các ngươi thật không nhỏ, lại ở ngay lúc này còn đi nghĩ chuyện khác!
Trong tà vân vang lên thanh âm tiếng cười quái dị vang vọng không gian.
Thần Dạ nhướng mày, thanh âm kia chính là phó điện chủ Tà Hiên!
- Tà Đế Điện quả nhiên cực kỳ cổ quái!
Thiết Dịch Thiên trầm giọng nói, hiển nhiên hắn cũng đã nhận ra, hơn nữa Thành Tự Tại ở trước mặt, bản thân hắn làm đệ tử đương nhiên phải quan tâm an nguy.
Thần sắc Tiết Vô Nghịch ngưng tụ, nói:
- Thần Dạ, Phong huynh, U Nhi cô nương, không biết các ngươi có từng hoài nghi qua, hiện tại trong lòng ta tràn ngập nghi hoặc, năm đó thiên địa đại chiến bốn sư phụ của chúng ta rốt cục có từng đánh trọng thương Tà Đế làm hắn mất tích hay không.
Nghe được lời này mọi người không khỏi cả kinh, Phong Ma cùng U Nhi càng thêm khiếp sợ, tuy Thần Dạ là truyền nhân Cổ Đế, nhưng ngoài Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện vẫn chưa nhận được truyền thừa nào khác của Cổ Đế, cũng không tiếp xúc đến vật gì khác của Cổ Đế, cho nên Thần Dạ cũng không có phản ứng lớn như Phong Ma cùng U Nhi.
- Tiết huynh, Tà Đế mất tích là do chính sư phụ chính miệng nói ra, chẳng lẽ bên trong lại có sai lầm gì?
Phong Ma lập tức hỏi, hắn cũng không phải chất vấn Tiết Vô Nghịch, mà lời nói kia nghe thật khó tin, nhưng sau khi hắn cảm ứng được đạo chân khí vô cùng cường thịnh trong tà vân, hắn cũng không thể không sản sinh tia nghi ngờ với lời nói năm xưa của Thanh Đế.