Đế Quân

Chương 1422: Chúng sinh niệm




- Chuyện ngươi từng trải qua một hồi nhà tan cửa nát, kỳ thật chỉ là giấc mộng của ngươi, có điểm bất đồng chính là giấc mộng kia nếu ngươi không khả năng tỉnh dậy, như vậy giấc mộng sẽ theo ý thức của ngươi tiến vào thế giới chân thật…
Thần Dạ không khỏi hít sâu một hơi, bí mật sống lại đã hiện ra thật rõ ràng.
Giấc mộng kia biến ảo từ ý thức thật sâu trong trí óc của hắn, mặc dù bản thân hắn không thật sự thể nghiệm nhưng xác thực có tồn tại, đúng như thanh âm kia đã nói, nếu hắn không kịp thời thanh tỉnh thì giấc mộng sẽ thực sự phát sinh.
Cũng may bản thân hắn không bị giấc mộng đánh bại, nương bằng oán khí không cam tâm mà đem giấc mộng hoàn toàn đánh vỡ.
Thần Dạ hít một hơi thật sâu, hỏi:
- Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, ngươi nói cho ta một cơ hội như vậy rốt cục ngươi muốn ta làm gì?
Thần Dạ hiểu được nếu không có giấc mộng kia, mà hắn không kịp thời thanh tỉnh, như vậy muốn thoát khỏi ác mộng có lẽ phải cần thêm thời gian hoặc còn kéo dài hơn rất nhiều.
Theo điểm này mà nói Thần Dạ cũng nên cảm tạ thanh âm kia.
- Ha ha, ta nghĩ muốn ngươi làm chính là theo lòng của ngươi.
Thanh âm kia thoáng dừng lại, sau đó nói:
- Nhưng ta cũng hiểu rõ ràng cho ngươi làm như vậy không thể nghi ngờ là khó xử ngươi, cho nên ta đáp ứng ngươi một điều kiện, nếu ngươi làm được chuyện ta cần ngươi làm, ta sẽ cho ngươi một lời hứa hẹn.
- Lời hứa hẹn này chính là vô luận ngươi muốn làm gì ta cũng có thể thỏa mãn ngươi, hơn nữa cam đoan sẽ làm được.
- Có thể thỏa mãn hơn nữa cam đoan sẽ làm được?
Nghe vậy Thần Dạ chợt cười, quả nhiên thật đủ cường đại!
- Sao vậy, ngươi không tin?
Thần Dạ cười lạnh nói:
- Ta tin hay không đều không quan hệ, bởi vì ta sẽ không dùng tính mạng người ta yêu nhất ra làm trò đùa…
- Nếu không làm như vậy thiên hạ muôn dân không những phải gặp nạn thậm chí người bên cạnh ngươi cũng bị uy hiếp sinh mạng, cho tới lúc đó ngươi cũng vẫn thân bất do kỷ, nếu như vậy vì sao ngươi không chuẩn bị sẵn sàng?
Thần Dạ lắc đầu nói:
- Ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được cảm tình là gì, cũng sẽ không hiểu được vì sao có người cần phải kiên trì, những điều này ngươi đều không hiểu rõ cho nên dù ngươi thần thông quảng đại cao cao tại thượng, ngươi cũng sẽ không biết trong lòng người ta đang tồn tại điều gì!
Trong không gian vang ra tia cười lạnh:
- Bởi vì ta không cần biết những điều này, ta chỉ muốn cho ngươi hiểu được nên làm như thế nào, đừng nghĩ là ta có cầu ở ngươi!
- Nếu như vậy cuộc nói chuyện giữa chúng ta đã xong, ngươi cũng nên rời khỏi Thiên Địa Hồng Hoang Tháp!
Thần sắc Thần Dạ phi thường lạnh lẽo.
- Người trẻ tuổi, ngươi thật quá tự tin!
Thần Dạ khẽ cười nói:
- Điều này cũng không quan hệ với ngươi, nhưng nên nói cho ngươi biết một câu, có một số việc căn bản không phải ngươi có khả năng nắm trong tay, ta đã nói ta có thể tự mình đi hoàn thành.
- Quả thật cuồng vọng!
Thanh âm kia cười lạnh trào phúng.
- Có lẽ đi, nhưng trước mắt ngươi đã không thể thao túng được ta!
Dứt lời Thần Dạ không nói thêm lời nào, hai tay vung lên, lực lượng bàng bạc bao phủ Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, phân thân bảo tháp từng thuộc về hắn lại quay trở về thân thể hắn, mà một nửa Hỗn Độn lực còn lại tưởng như biến mất thật ra giấu tận sâu trong linh hồn hắn lại lướt ra nhanh như chớp.
Hai đạo Hỗn Độn lực rốt cục hội tụ về một chỗ.
Thiên Địa Hồng Hoang Tháp phảng phất như ngủ say thật nhiều năm, một cỗ lực lượng cuồn cuộn vào lúc này tràn tới, hào quang tản ra thật chói mắt.
Nương theo hào quang sáng ngời, thân ảnh Thần Dạ trực tiếp tiến vào trong tháp, miệng cười lạnh xếp bằng ngồi xuống.
Cảm thụ Thiên Địa Hồng Hoang Tháp không còn chút tạp chất càng không có chút ý niệm nào đến từ bên ngoài, Thần Dạ chậm rãi nhắm mắt lại.
- Nửa năm thời gian, mượn lực của Thiên Địa Hồng Hoang Tháp xem như đã đủ!
Khi Thần Dạ tiến vào trạng thái tu luyện, không gian biến thành hoàn toàn im lặng xuống, thậm chí vật chất chung quanh đều dừng vận chuyển.
Cùng lúc đó Cổ Đế Điện cùng Thiên Đao cũng giống như tiến vào trong tu luyện, từng đợt ba động kỳ lạ từ thân thể bọn họ tản mát ra truyền vào không gian tầng thứ ba của Cổ Đế Điện, bao trùm chung quanh Thiên Địa Hồng Hoang Tháp.

Không biết từ lúc nào địa giới Đại Hoa hoàng triều ngày càng có nhiều người từ khắp bốn phương tám hướng xuất hiện, còn có một ít cao thủ tuyệt đỉnh.
Lòng người trong đế đô Đại Hoa vô cùng bàng hoàng.
May là những người này sau khi xuất hiện cũng không có ý tứ muốn đi vào thành, cũng không có vẻ như muốn làm chuyện gì, nhìn thần sắc sốt ruột của bọn họ lại xen lẫn vẻ kính sợ chưa từng che giấu.
Điều này làm dân chúng đế đô thả lỏng được một ít, dù sao trong khoảng thời gian này bọn họ nghe nói tiểu thiếu gia Thần Dạ, Diệp thiếu gia Diệp Thước cùng Thiết gia Thiết Dịch Thiên đã trở về.
Chẳng những họ đã trở về, mà thực lực đã cao minh khó lường, nghe nói lực áp bách cực kỳ đáng sợ kia là do họ cùng địch nhân đại chiến.
Chẳng qua bên ngoài đế đô ngày càng tập trung nhiều người, thậm chí còn chen chúc trên bầu trời, nơi nơi đều là người…
- Thần công tử, van ngài lấy ý niệm của chúng sinh thiên hạ làm đầu, bảo hộ thiên hạ này đi!
Mỗi một khắc thanh âm hô to chỉnh tề ầm ầm vang vọng trong thiên địa chưa từng tán đi.
- Hình như tất cả thiên hạ đều đến!
Trưởng Tôn Nhiên lạnh lùng nói:
- Tên kia hẳn dùng thiên hạ muôn dân đến bức bách Thần Dạ, thật đáng giận!
Huyền Lăng nói:
- Chỉ cần Thần Dạ không muốn thì không ai ép buộc được hắn, nếu hắn cảm thấy có gánh nặng cũng không sao, hiện tại ta đem toàn bộ những người này đều giết để xem còn ai dám đến bức bách!
Đang nói chuyện Huyền Lăng đột nhiên nhìn qua Tử Huyên nói:
- Ta biết ngươi yêu Thần Dạ, không muốn hắn bị tâm ma, nhưng ta hi vọng lần này ngươi đừng nghĩ vì hắn làm ra việc gì không nên, bởi vì làm vậy hắn sẽ càng thêm khó sống.
Tử Huyên nắm chặt tay Huyền Lăng nói:
- Có các ngươi là hạnh phúc lớn nhất trong đời Thần Dạ, ta sẽ cùng sống cùng chết với hắn, nhưng nếu không còn lựa chọn, các ngươi phải đáp ứng nhất định làm cho hắn có được hạnh phúc!
- Thần công tử, van ngài, lấy ý niệm của chúng sinh thiên hạ, đi thủ hộ thiên địa này đi!
Thiên địa vang lên tiếng quát chỉnh tề, có lẽ do cảm xúc ngày càng kích động, hoặc là vì thời gian ngày càng đến gần, thanh âm đã lộ ra vẻ dữ tợn!
Phóng mắt nhìn ra, biển người như thủy triều, quần tình kích dũng, nhìn tư thế của bọn hắn nếu không phải biết đế đô này không dễ chọc, chỉ sợ hiện tại đều đã sớm vọt đi vào.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, sau một lần một lần thanh âm ầm ĩ phát ra nhưng không có được đáp lại thì rốt cục có người không nhịn được, bắt đầu phóng vào đế đô hoàng thành.
- Bồng!
Bên ngoài tường thành, còn chưa chờ những người kia đến gần phạm vi mấy chục thước, những người đang vọt vào đều bật lui với tốc độ càng nhanh hơn, mà mắt thường có thể thấy được sinh cơ của họ đang dần yếu bớt, ra vẻ cho dù không chết nhưng thương thế cũng rất khó khôi phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.