- Đơn giản chính là muốn làm suy yếu thế lực Tam gia chúng ta, muốn những người gần gũi với chúng ta xa lánh chóng ta, cô lập chúng ta. Vừa nói tới đây, Thần Dạ không khỏi khẽ thở dài một hơi, chợt ánh mắt lại lạnh lẽo, nói: - Ta tự nhận vẫn luôn không xem thường hoàng đế bệ hạ, càng tiếp xúc nhiều lại càng phát hiện chính mình không ngờ vẫn còn một ít tâm nguyện! Ý tứ của lời nói này, Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên có chút nghe không rõ. Kiếp trước và kiếp này, nếu nói người mà trong lòng Thần Dạ hận nhất, không thể nghi ngờ chính là những người mang mẫu thân của hắn đi, nhưng nếu nói người mà hắn muốn giết nhất lại chính là đương kim hoàng đế, và một ít người cực kỳ trung thành nhất kia. Cho nên sau khi tỉnh lại, Thần Dạ dùng hết mọi sức lực để nghiên cứu một chút về phương thức làm việc của những người này, và cách làm người của bọn họ. Đương nhiên Thần Dạ biết rõ, có thể trở thành đương kim hoàng đế đời thứ hai của hoàng triều Đại Hoa, không thể nghi ngờ gì về việc tâm tính, thủ đoạn và quyết đoán, nếu so sánh với những đứa con khác mà nói thì có dùng xích tiên lục bắn cũng không theo kịp. Theo như trí nhớ vốn có, kết hợp với khi tới hiện tại nhìn thấy, đương kim hoàng đế ở trong lòng Thần Dạ cũng không thần bí như vậy nữa. Có thể sau khi nghe được những lời do lão gia tử nói xong, Thần Dạ có chút hiểu rõ, thế lực hoàng thất cường đại hơn so với biểu hiện ra bên ngoài rất nhiều, mà hoàng đế bệ hạ cũng đủ để được xưng tụng là người có thủ đoạn kinh người. Trong ngày bị tập sát, hoàng đế cũng không hạ thánh chỉ đến trấn an Tam gia, mà là chờ đến ba ngày sau đó mới có ý chỉ rơi vào trong tay của người Tam gia, điều này nói lên cái gì? Cái này đại biểu cho hoàng đế bệ hạ đã nắm chắc hết mọi thứ, cho dù Tam gia có trả thù hắn cũng vẫn đứng vững không sợ hãi! Có lẽ đây là do có thực lực, nhưng nếu nói theo một cách khác, hoàng đế đã làm tốt công tác chuẩn bị rồi. Có thể hiện tại cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, thủ đoạn của hoàng đế nằm ngoài dự định của Thần Dạ. Nếu như không phải đã từng nói chuyện với lão gia tử, có lẽ đến bây giờ Thần Dạ vẫn còn cho rằng hoàng đế vẫn đang chuẩn bị. Sỡ dĩ vẫn chưa động thủ là vì hoàng đế vẫn chưa có một cái cớ tốt nhất để động thủ. - Sáu năm sau! Hai tay của Thần Dạ nắm chặt lại thành quyền… Một màn kia giống như điện ảnh, lại lần nữa nhanh chóng xẹt qua rõ ràng trong đầu hắn. Thần Dạ có chút không hiểu rõ, hoàng đế đều đã chuẩn bị xong thì vì sao phải đợi một cơ hội tốt chứ? Tru sát công thần, mặc dù sẽ mang một danh tiếng xấu thật to, nhưng ở trong lòng hoàng đế, Thần gia chính là một tai hoa, vì tương lai của hoàng triều Đại Hoa, trên lưng mang một ít tiếng xấu thì có sao chứ? Thần Dạ tự nhận, nếu như hiện tại hắn có được thực lực như vậy, hắn sẽ không hề do dự, mặc kệ có kiếm được lý do tốt nhất hay không, đều ngay lập tức quét sạch tất cả mọi người trong hoàng thất khỏi thế giới này. Có thể thông qua nặng nề hiểm trở lên làm hoàng đế, Thần Dạ cũng không cho rằng đương kim hoàng đế là một người nhân từ, biết nói đạo lý. - Thần Dạ, ngươi làm sao vậy? Nhìn thấy Thần Dạ khác thường, Diệp Thước liền hỏi. Thần Dạ nói khẽ: - Thời gian của ta quá ít. - Không đủ sao? Không thể nào! Diệp Thước thản nhiên nói: - Với tốc độ tu luyện bây giờ của chúng ta, bất quá chỉ trong năm năm sẽ không có một người nào trong hoàng thất có thể ngăn cản chúng ta làm bất cứ chuyện gì. Mà bây giờ ta lại nắm chắc, trong năm năm nữa hoàng thất sẽ không dám ra tay quá đáng với Tam gia chúng ta. Nhìn lướt qua sự tự tin của Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên, trong lòng Thần Dạ nặng nề cười nhẹ một tiếng, bọn họ cũng không trải qua việc trọng sinh, nên căn bản sẽ không biết được sáu năm sau xảy ra chuyện gì. Họa diệt môn của Thần gia kia, vào thời điểm cuối cùng Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên cũng tham gia, nếu như bọn họ thật sự có thể ngăn cản được cử động của hoàng thất, bọn họ cũng sẽ không nghe theo lời của Thần lão già tử mà hộ tống Thần Dạ chạy trốn. Có lẽ trong cuộc thảm họa đó hai người cũng không chết đi, nhưng ít ra cũng nói rõ được một vấn đề, chính là bọn họ sáu năm sau vẫn không có đủ lực lượng để đối phó với hoàng thất. - Giá! Một luồng lệ khí dâng lên trong lòng, Thần Dạ huy động roi ngựa trong tay, thanh âm thanh thúy vang lên, tuấn mã cất võ, nhanh chóng tiến về phí lôi đài. - Bệ hạ đang ngồi ở phía trước, mau xuống ngựa để bái kiến! Thời điểm tuấn mã sắp đi vào lôi đài, một tiếng quát trầm ổn vang lên, chợt một tên thống lĩnh cấm quân cường tráng như núi xuất hiện ở trước tuấn mã. - Hí! Tử hắc tuấn mã chấn kinh, móng trước nâng lên, thời điểm một giây sau lại mãnh liệt đạp xuống trên mặt đất, lại một lần nữa giống như mũi tên bắn nhanh ra ngoài. - Lớn mật! Thống lĩnh cấm quân gầm lên, khởi động thân mình, tay phải như thiểm điện đưa ra nâng cổ ngựa, dùng lực lượng cường đại mạnh mẽ áp chế xu thế đi tới trước của tuấn mã. - Bệ hạ, ngựa của tiểu dân chỉ vừa được đưa đến, dã tính còn chưa phục tùng, cho nên có chút khống chế không tốt, đã quấy nhiễu tới bệ hạ, kính xin bệ hạ thứ tội! Thời điểm Thần Dạ nói xong lời này, tuấn mã phía trước chợt phát ra một luồng lực lượng áp bách cường hãn, giận dữ xông ra ngoài, xu thế cuồng bạo khiến thống lĩnh cấm vệ quân bất ngờ không đề phòng liên tiếp lui về phía sau vài bước, tuấn mã nhân cơ hội này xông lên giữa không trung, lập tức đạp vào không gian, giống như thiên mã hạ phàm vọt tới trên lôi đài. Chỉ trong thời gian một giây, tuấn mã lại lần nữa cất võ, giống như một mũi tên nhọn bắn nhanh về phía lá cờ Kim Hoàng sắc, biến thành du long hung ác đạp lên mà đi. - Làm càn! Vài thanh niên đã sớm đến trước hoàng đế, cùng nhau hét to một tiếng, giống như điện vọt tới trước, kình khí đan vào nhau hình thành một lớp che chắn vô hình. - Bệ hạ ngồi ở trước, súc sinh còn dám làm càn sao? Lúc này Thần Dạ cũng quát chói tai một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt trên đỉnh đầu tuấn mã, tuấn mã đang nổi giận lập tức giống như biến thành một con mèo nhỏ nhu thuận, lẳng lặng dừng lại ngay tại chỗ. Lời này vừa nói ra, trên mỗi khuôn mặt của những thanh niên đang ra tay lại đỏ lên giống như gan heo, bởi vì lời nói của Thần Dạ giống như nói mấy người bọn họ là… - Bệ hạ! Thần Dạ xoay người xuống ngựa, vỗ nhẹ lưng ngựa, tuấn mã quay người lại xông xuống lôi đài, sau đó Thần Dạ đi nhanh vài bước, lướt qua những người kia đi tới trước mặt hoàng đế, ôm quyền nói rằng: - Đã làm kinh động tới bệ hạ, kính xin bệ hạ thứ tội! Hôm nay chính là ngày hội săn bắn Đông Giao, bất luận kẻ nào nhìn thấy hoàng đế có thể không cần quỳ xuống để bái kiến! - Ha ha, không sao, miễn lễ, mấy thứ gì đó bất quá chỉ là súc sinh mà thôi! Hoàng đế ngược lại giống như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: - Dạ nhi, thân thể của hoàng thúc lão nhân gia có khỏe không?