Thần Dạ không muốn để cho bất kỳ kẻ nào biết được sự tồn tại của Tiểu Đao, thật sự là sự thần thông vốn có của Tiểu Đao quá mức kinh thế hãi tục, khi hắn không còn đủ thực lực chống trả nữa, hắn chỉ có còn một biện pháp là để Tiểu Đao xuất hiện trước mặt người đời. Cầm đao trong tay, khí thế cả người Thần Dạ cũng biến đổi theo, lúc trước hắn là đại khí trầm ổn, hôm nay lại là phong duệ vô cùng, như là bảo vật được ẩn chôn trong lòng đất vô số năm bây giờ lại được đưa ra ngoài ánh sáng. Sau khi hít sâu một hơi, Thần Dạ đánh xuống một đao! Một đao kia đánh xuống, kình khí phát ra khiến cả lôi đài đều bị chấn động, vô số mảnh vụn nhất thời liền hóa thành một bầu trời tuyết bay lả tả trên không trung. Thân đao còn chưa rơi xuống đất thì một đạo đao mang cuồng bạo từ trong thân đao dữ dội xông ra bên ngoài. Nếu như nói vố số đạo Kiếm Cương kia là một Nộ Long dài hẹp có thể dời núi đi, như vậy thì đạo đao mang này lại có thể trực tiếp làm núi cao biến mất. Mắt thấy đạo đao mang có uy thế không thể địch nổi đang đánh về phía mình, Tiêu Một giận dữ hét một tiếng, trường kiếm trong tay huy động, tất cả những đạo Kiếm Cương mãnh liệt bị bắn ra ngoài trong nháy mắt liền quay trở về, chỉ trong chớp mắt tất cả Kiếm Cương liền đọng lại thành một đạo. - Ầm! Kiếm Cương dung hợp lại thành một thể, giờ phút này liền như một cây Trụ Trời từ trên bây trời xuất hiện, lúc hạ xuống nhân gian khiến hư không bị vặn vẹo, khí lưu đảo nghịch, đường Kiếm Cương không lồ không hề bị lực cản của không gian trở ngại, dùng xu thế dễ như bẻ cành khô, tàn bạo xông về phía đạo đao mang kia. - Thần Dạ, hôm nay ta phải khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục! - Âm! Hai luồng kình khí hoàn toàn bất đồng trong nháy mắt điên cuồng đụng vào nhau, mặt đất trên lôi đài nặng nề chấn động một chút, giống như một Cự Nhân Kình Thiên nặng nề dậm chân một cái vậy. Ở bên trong chấn động kịch liệt như vậy, năng lượng đáng sợ rung động, trực tiếp xuyên thủng hư không xung quanh, chợt gào thét tản ra khắp bốn phương tám hướng. Trên lôi đài, ngoại trừ hai người Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên còn có thể giữ vững trạng thái ra thì, đám người Lý Chí đã sớm nhờ Huyền Khí hộ thân, cược bộ lại càng không ngừng lui về phía sau đến bên bờ lôi đài. - Thần Dạ này rốt cục đã tu luyện như thế nào mà lại có thực lực quá lớn như thế chứ? Mọi người ai cũng nhìn thấy Diệp Thước đưa cho Thần Dạ một cây đao, không thể phủ nhận cây đao này rất tốt, nhưng sẽ không có người cho rằng chỉ dựa vào cây đao này, mà Thần Dạ lại có thể đỡ được công kích cường đại nhất của Tiêu Một. Chẳng lẽ ngươi nghĩ cây đao này chính là một thanh thần binh sao? Ở bên trong đao kiếm, sau khi tiếng kêu rên vang dội vang lên, sau đó mọi người liền nhìn rõ có hai thân ảnh có bộ dáng giống như uống rượu say, lảo đảo lui về phía sau. Tuy rằng bước đi của Thần Dạ có chút không ổn, nhưng so với Tiêu Một lại tốt hơn rất nhiều, hơn nữa, màu trắng trên quần áo trước người hắn vẫn sạch sẽ tinh tươm, còn khi xem xét người con lại, trước ngực lại có một màu máu đỏ kinh tâm đập vào mắt, vô cùng chói mắt. - Tiêu Một lại thua….. Lần đầu liên trực diện chiến đấu, còn có thể cho rằng Thần Dạ nhờ lực lượng Giao Long thể để ngăn chặn Tiêu Một, thế nhưng lần thứ hai này lại chính là công kích cường đại nhất của Tiêu Một….. Ánh mắt của hoàng đế lại một lần nữa rơi vào trên người Thần Dạ, bây giờ ngay cả hắn cũng cảm thấy hoài nghi, chuyện ở Bắc Vọng Sơn có phải là chuyện do Thần gia cố ý hư cấu ra hay không, trên thực tế căn cơ của Thần Dạ vẫn chưa bị hủy? Mà sở dĩ làm như vậy, đơn giản chỉ là làm cho người ta không chú ý đến Thần Dạ mà thôi! - Tiêu Một, ngươi đã thua rồi, còn có lời gì để nói nữa không? Cầm đao trong tay, Thần Dạ nỗ lực chế trụ khí huyết sôi trào trong lòng, bất giác lại hiểu thêm một chút về Thiên Đao. Ở trong mắt của người khác, Tiểu Đao nhiều nhất cũng chỉ là một thanh đao có phẩm chất tốt, nhất định sẽ không cho rằng chỉ dựa vào cây đao này, Thần Dạ lại có thể đánh bại Tiêu Một. Nhưng chỉ có chính bản thân Thần Dạ biết rõ, nếu như không phải là Tiểu Đao, cho dù Giao Long Thể của hắn có bất phàm, tu vi Huyền Khí đạt tới Hậu Thiên thập tằng đỉnh phong cũng sẽ không ngăn chặn được một kiếm này của Tiêu Một. Độ sắc bén của Tiểu Đao tất nhiên không cần phải nói nhiều, năng lượng được giấu ở bên trong tuy không có đem ra vận dụng bên ngoài, nhưng chính là nhờ luồng năng lượng cường đại này, cho dù là vô dùng cũng vô hình trung làm suy yếu đi uy lực của Kiếm Cương… Thần Dạ đúng là đã hiểu được Tiểu Đao, làm sao để có thể không sử dụng luồng năng lượng này nhưng lại có thể giống như sử dụng nó… Dĩ nhiên, cầm Tiểu Đao đối chiến với người khác không thể nghi ngờ gì chính là phương pháp tốt nhất. Nếu vẻn vẹn chỉ là như vậy thì cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, hiện tại Thần Dạ có thể cảm thụ được, năng lượng ẩn giấu bên trong thân thể Tiểu Đao, đối với Tiểu Đao mà nói cũng không phải có thể tùy tâm sở dục mà sử dụng được. Cái này rất giống như việc nói năng lượng này chỉ là đang gởi lại ở trong cơ thể Tiểu Đao mà thôi. Tiểu Đao thần kỳ như thế, vậy ai lại có thể đủ năng lượng để bơm luồng năng lượng này vào trong Tiểu Đao được chứ? - Thần Dạ, ngươi quả nhiên bất phàm! Trên lồng ngực đau đớn, khiến cho thân thể của Tiêu Một phải co quắp. Tuy nhiên không chỉ có thân thể đau nhức, mà đau đớn trên tinh thần truyền tới còn làm cho không người nào có thể chịu được. Thua Diệp Thước cũng không phải là chuyện mất mặt, nhưng thua ở trong tay Thần Dạ thì… mặc dù hiện tại Thần Dạ đã không giống với mấy năm trước, nhưng hắn đã từng có bốn năm bỏ không. Nếu cứ như vậy mà thua trong tay hắn, thật sự là không cam lòng! Thần Dạ cười cười, nói: - Ta tất nhiên là bất phàm rồi, mà ngươi, trước kia ta đã từng nói ngươi là phế vật, giờ nghĩ lại nói ngươi là phế vật quả thực có chút xem trọng người quá. - Ngươi. Tiêu Một quýnh lên, một ngụm máu tươi không nhịn được mà phun ra ngoài. - Chẳng những một mình ngươi, mà phần lớn người ở chỗ này…. Ngón tay của Thần Dạ bắt đầu chỉ từ Lý Chí, lướt qua mọi người nói: - Tất cả đều là phế vật! Hắn quá kiêu ngạo rồi, trong lòng mọi người đều rất nhanh bị chọc nổi điên, nhưng bọn hắn lại không thể làm gì, ngay cả Tiêu Một có tu vi cao nhất cũng không phải là đối thủ của hắn, những người này biết điều này nên cũng không có một người nào vô duyên tới chịu sỉ nhục. Nhìn sắc mặt xanh mét của đông đảo mọi người ở đây, Thần Dạ cười không chút kiêng kị: - Từ nay về sau, mặc dù ta không có đứng ở vị trí đầu bảng Tuấn Ngạn đế đô, nhưng bọn người các ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút cho ta, hiện tại tính tình của ta không được tốt cho lắm, ngàn vạn lần đừng có điên khùng mà trêu chọc ta, nếu không ta sẽ giết người đấy. - Còn Tiêu Một nhà ngươi!