Đêm Dài Lắm Mộng

Chương 6: Món đồ Bỏ quên




Sáng ngày hôm sau, Ninh Lạc An cố tình đến công ty sớm hơn giờ hành chính, cô thành tâm chuẩn bị một tách cà phê đen nóng hổi mang đến văn phòng của Lục Khắc.
Sau khi pha xong cà phê, cô cố tình đứng đợi một lúc, đến khi bóng dáng của hắn xuất hiện mới bắt đầu hành động.
Lục Khắc vừa đến nơi, ngồi xuống ghế chưa đầy 5 phút đã nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Hắn đưa tay nhìn đồng hồ, cây kim ngắn vẫn chưa chỉ đến số 8, đôi mày kiếm khẽ cau lại. Bình thường vào giờ này, trừ khi hắn gọi nếu không sẽ không có ai chủ động đến tìm hắn.
Lục Khắc mơ hồ đoán được người không có quy tắc bên ngoài là ai.
"Vào đi."
Được sự cho phép, Ninh Lạc An mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong.
Hôm nay cô chọn một đôi giày cao gót màu đen, váy cũng ngắn hơn hôm qua, làm lộ ra đôi chân thon gọn trắng nõn nà.
Lục Khắc không ngước mặt lên cho đến khi có một bàn tay nhỏ thanh mảnh đặt tách cà phê xuống trước mặt.
"Mời sếp."
Lục Khắc âm trầm nhìn Ninh Lạc An, biểu tình trên mặt phút chốc biến đổi, suy đoán của hắn quả không sai.
Hắn còn chưa tìm cô mà cô đã tìm hắn trước, Lục Khắc tựa lưng ra sau, hai tay đặt lên hai bên ghế, thấp giọng nói:
"Sao? Tìm tôi có việc gì?"
Ninh Lạc An xua tay, bộ dạng ngây thơ vội trả lời:
"Không, không, tôi chỉ mang cà phê đến cho anh thôi."
"Vậy sao? Tôi còn tưởng em bỏ quên gì đó nên đến đây tìm."
Ngũ quan trên gương mặt nhỏ phút chốc đông cứng. Ninh Lạc An tập trung nhìn vào đôi mắt phượng lãnh cảm của Lục Khắc.
Ngay lúc này, không khí xung quanh hắn toát lên một luồng áp bức khiến người đối diện cảm thấy khó thở.
Cô cười gượng, ấp a ấp úng nói: "Sếp nói gì thế... Tôi không hiểu."
Ninh Lạc An nghĩ trong đầu, chắc chắn hắn đã bị ấn tượng với món đồ hôm qua cô "bỏ quên". Vừa mừng lại vừa lo, cô vẫn không thể đoán được phản ứng tiếp theo của Lục Khắc, nếu hắn không vui thì ngay bây giờ có thể tống cổ cô ra khỏi Tập đoàn Vương Lục và cố gắng mấy năm qua của cô xem như muối bỏ biển.
Trước khi hắn lên tiếng, Ninh Lạc An liền đánh bài chuồn:
"Tôi xin phép ra ngoài, chào sếp."
"Đứng lại."
Hai chữ đầy uy lực của Lục Khắc không khỏi khiến cô đổ mồ hôi lạnh.
Đôi chân của Ninh Lạc An khựng lại, Lục Khắc nhìn cô từ đằng sau, cổ họng bỗng trở nên khô khan.
Tại sao ngoại hình của cô bé này lại mê người đến thế, cặp mông tròn trịa kia vừa nhìn đã muốn đánh một cái.
Lục Khắc đứng lên, bước từng bước về phía Ninh Lạc An, áp sát vào lưng cô.
Trái tim Ninh Lạc An khẽ run lên, một cảm giác căng thẳng không thể giải thích được bao trùm lấy toàn thân.
Lục Khắc nói nhỏ, âm thanh trầm đục xuyên qua màng nhĩ càng khiến cô thêm phần lo lắng.
"Có phải em bỏ quên thứ này không?"
Ninh Lạc An quay đầu, khuôn mặt vốn dĩ đã hồng hào của cô càng ửng đỏ hơn khi bắt gặp món đồ đang treo trên ngón trỏ của Lục Khắc.
"Cái... Cái... Cái đó... Chú... Chú Lục... Trả tôi..." – Ninh Lạc An hốt hoảng rối loạn, nói không thành câu, cố giật chiếc quần lót ren trên tay Lục Khắc.
Cô thất kinh, không thể tin được tại sao người chú già ôn nhu năm đó lại trở thành kiểu biến thái mất nết như thế này.
Lục Khắc phản ứng nhanh, đưa tay lên cao khiến Ninh Lạc An không thể với tới được.
Hắn cúi đầu, khoé miệng cong lên:
"Thư ký Ninh, rốt cuộc là muốn gọi tôi bằng anh hay chú? Thống nhất đi, tôi không muốn xưng hô linh ta linh tinh."
Ninh Lạc An không nghĩ nhiều, dứt khoát gọi: "Anh mau trả nó lại cho tôi."
Nụ cười của Lục Khắc vô cùng ám muội, vòng ngực căng tròn của cô vô tình chạm vào người hắn. Ninh Lạc An tuy có hồi hộp nhưng chưa phút giây nào quên việc quyến rũ hắn.
Lục Khắc nói: "Ninh Lạc An, em là người của ai, tại sao lại cố tình tiếp cận tôi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.