Đêm Dài Lắm Mộng

Chương 7: Dây trói bằng ren



Ninh Lạc An nheo mắt, cô không thể nói thẳng ra, rằng bản thân cố tình tiếp cận Lục Khắc là vì muốn tìm chỗ chống lưng.

Hắn vẫn im lặng đợi chờ câu trả lời của cô, lâm vào tình thế như hiện tại, Ninh Lạc An không thể không trả lời.

"Tôi... Tôi thích anh." – Cô không nghĩ được nhiều, đành bịa ra lí do vô lý nhất nhưng cũng là phù hợp nhất.

Lục Khắc hừ lạnh một tiếng, đột ngột kéo tay cô vòng về phía bàn làm việc, trước khi Ninh Lạc An kịp phản ứng đã bị hắn đè lên bàn, hai tay bị chính chiếc quần lót ren trói chặt.

"Sếp Lục... thả tôi ra... tôi chỉ là thích anh, tôi không phải người của ai hết..." – Cô nhỏ giọng van xin hắn thả cô ra.

Lục Khắc đặt cô bên dưới, khống chế cô trong vòng tay của hắn, sắc khí cao lãnh như băng:

"Nếu còn không nói thật, hôm nay tôi sẽ không cho em rời khỏi căn phòng này bằng hai chân."

Ninh Lạc An sợ hãi, dù vậy ý chí vẫn không từ bỏ việc quyến rũ Lục Khắc, cặp đùi trắng tinh lắc lư, chạm nhẹ vào thân dưới của hắn.

Cô ra vẻ thỏ con, yếu ớt giải thích: "Tôi nói thật, tôi du học ở Anh, nhìn thấy anh trên tạp chí Forbes liền nhất kiến tương tư, quyết tâm về nước, làm ở Vương Lục để được thấy anh mỗi ngày..."

Lục Khắc nghe xong mấy lời vô nghĩa kia cảm thấy thật buồn cười, hắn âm trầm nói:

"Nhất kiến tương tư? Cô bé, em nghĩ tôi là mấy cậu trai trẻ mới ra đời dễ dàng bị em lừa vậy sao?"

Ninh Lạc An chưa kịp nói thêm câu nữa thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa gấp gáp, sau đó là tiếng mở cửa dứt khoát.

Lục Khắc nắm vai cô, thoáng cái đã đẩy cô ngồi xuống khoảng trống bên dưới bàn. Hắn kéo vạt áo sửa lại cho ngay thẳng, sau đó kéo ghế ngồi xuống.

Ninh Lạc An biết có người vào, lúc này cô không thể đứng lên được, đành ngậm ngùi ngồi yên dưới chân Lục Khắc.

Hắn kéo mấy tờ giấy trên bàn, lật qua lật lại, biểu cảm trên gương mặt ổn định, tựa như đang tập trung giải quyết công việc.

Người gõ cửa mà không đợi hắn lên tiếng đã xông vào kia bước đi gấp gáp về phía hắn.

Tiếng giày cao gót va lộp cộp lên sàn, thanh âm cao vút cất lên, phá tan sự im lặng trong văn phòng:

"Anh Lục, nghe nói anh tuyển thư ký riêng rồi, tại sao anh không tuyển em?"

Giọng nói kia, Ninh Lạc An không thể không biết, nó quen thuộc đến mức chỉ cần nghe mà da gà cô đã dựng ngược.

Diệp Ly giận dữ đứng trước mặt Lục Khắc, hai mắt đỏ lên sắp khóc.

Lục Khắc giữ im lặng một lúc, không phải vì không muốn trả lời mà vì hắn đang liếc mắt nhìn Ninh Lạc An đang cố dùng miệng để tháo chiếc quần ren trói ở tay. Son môi đỏ bị lem, dính lên mảnh vải màu trắng trông cực kỳ gợi tình.

Lục Khắc cố tình kéo ghế gần sát về phía cô, bấy giờ, Ninh Lạc An bất lực vì bị lọt thỏm giữa hai chân hắn, không có cách nào cựa quậy.

Diệp Ly mất kiên nhẫn khóc lớn: "Anh Lục, tại sao..."

"Gọi chú." – Lục Khắc nhíu chặt mày, cắt lời cô.

"Tôi là bạn của ba cháu mà cháu dám xưng hô như vậy, tôi đã nhắc bao nhiêu lần rồi. Cháu có tai không?"

Thái độ hắn nghiêm khắc, chữ "chú" thốt ra từ miệng Diệp Ly đối với hắn là phân biệt rõ ràng giữa trưởng bối và hậu bối.

Ngược lại, chữ "chú" qua giọng của Ninh Lạc An lại khiến hắn có một cảm giác thú vị khó mà diễn tả bằng lời.

Diệp Ly ấm ức nói: "Chú... Chú Lục, tại sao chú lại không tuyển cháu, thành tích của cháu đâu có tệ, sao chú lại tuyển người khác?"

"Diệp Ly, tôi nói cho cháu biết, ở Vương Lục tuyệt đối không có chuyện nhờ quan hệ mà đi lên."

Hai chữ "Diệp Ly" đập thẳng vào tai Ninh Lạc An khiến cô không rét mà run, người kia ám ảnh cô đến mức chỉ cần nghe thấy tên đã run rẩy.

Ninh Lạc An tự nhủ, rằng hiện tại cô đã thay da đổi thịt, thay tên đổi họ, nhất định sẽ không ai biết được cô.

Và hơn hết, cô trở về đây chính là trả thù, mọi sự yếu đuối đều không được phép tồn tại.