Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 233: Mưa gió qua đi thấy cầu vồng (2)




Nụ hôn tình yêu nồng nàn nóng bỏng dây dưa, cả người Lãnh Tiếu Tiếu cũng nằm ở trên giường bệnh.
"Ai da?" Mi tâm Lãnh Tiếu Tiếu nhíu lại khổ sở kêu một tiếng.
"Làm sao rồi?" Hiện tại đổi thành Hàn Trạch Vũ khẩn trương.
"Bụng của em, thằng nhóc vừa hung hăng đá em một cái? Có thể là tư thế mới vừa rồi kia đè ép nó, đang kháng nghị đây?"
Lãnh Tiếu Tiếu ngồi thẳng thân thể, nhẹ nhàng vuốt ve bụng, vẻ hạnh phúc đỏ thắm ngây ngất tràn đầy cả khuôn mặt.
"Thật sao? Thằng nhóc này, quá không đàng hoàng, cha con đã bao lâu không thân thiết với mẹ con, nhận một cái hôn còn phải kháng nghị? Xem con ra ngoài cha không đánh cái mông của con."
Hàn Trạch Vũ nhìn bụng Lãnh Tiếu Tiếu nhô ra thật cao, nhẹ nhàng vỗ hai cái ở phía trên.
"Tiếu Tiếu? Con mới vừa rồi đá tay của anh rồi hả ? Đây là sự thực sao?" Hàn Trạch Vũ đột nhiên cảm nhận được động tĩnh của đứa bé, hưng phấn kêu to lên.
"Đúng vậy nha, anh nói muốn đánh con, con nhất định phải kháng nghị nha..., lúc trước anh còn không muốn con, con khẳng định không có thiện cảm với anh." Lãnh Tiếu Tiếu bĩu môi, cố đen ý mặt lại nói.
"Tiếu Tiếu, thật xin lỗi, đoạn thời gian này mỗi ngày em nói chuyện với anh, anh đều nghe được, anh muốn tỉnh lại, nhưng không nhúc nhích được. Là anh sai lầm rồi, anh không nên chuyện gì đều đặt ở trong lòng, không nên không làm rõ ràng, liền làm ra chuyện tổn thương em và con, xin em và con tha thứ cho anh, được không?" Hàn Trạch Vũ nghe Lãnh Tiếu Tiếu nói, đột nhiên hết sức sầu não.
Chuyện đã xảy ra đoạn thời gian này, mỗi ngày nghe Tiếu Tiếu càu nhàu ở bên tai, anh đều biết.
Anh thật sự rất cảm ơn Tiếu Tiếu dùng tính mạng của mình bảo vệ đứa bé này. Nếu không, anh thật sự không cách nào tha thứ cho mình, không cách nào đối mặt với Tiếu Tiếu nữa?
"Anh cũng không biết, em làm sao sẽ trách anh, đã qua liền đã qua đi, anh có thể tỉnh lại em đã rất vui vẻ rồi, thật đấy, Trạch Vũ, em rất thỏa mãn?" Lãnh Tiếu Tiếu chân tình nói xong, tựa vào trong ngực Hàn Trạch Vũ.
Ý không từ này."Ách, cái đó. . . . . ."
"Anh làm sao vậy?" Lãnh Tiếu Tiếu phát hiện sắc mặt của Hàn Trạch Vũ có chút không tự nhiên.
"Em đỡ anh đi lên một cái đi, anh muốn đi nhà cầu?" Hàn Trạch Vũ mất tự nhiên trên mặt có một nét đỏ ửng.
Mới vừa rồi nụ hôn nóng bỏng, cộng thêm ôm Tiếu Tiếu trong ngực, một bộ phận của anh có phản ứng, tuy nhiên nó cảm thấy một hồi cảm giác đau khó chịu, chẳng lẽ là ngủ quá lâu, chức năng có chút vấn đề?
Lãnh Tiếu Tiếu vừa nghe lời Hàn Trạch Vũ nói, giương lên nụ cười vô hại.
"Đi nhà cầu? Không cần, anh bây giờ còn dùng ống tiểu đấy, không sử dụng tới."
"Đáng chết, là ai để cho mấy người làm như thế? Nhổ hết nhanh lên một chút cho anh?" Hàn Trạch Vũ đột nhiên mười phần tức giận rống lên.
Một đại nam nhân, tại chỗ bộ vị đó chen vào một cái ống, thật là khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như là phế nhân. Khó trách mới vừa rồi lúc có phản ứng, sẽ có loại cảm giác đau đớn.
Thật con mẹ nó gặp quỷ?
"Trạch Vũ, anh rống loạn cái gì nha? Lúc trước anh là một bệnh nhân, bác sĩ nhất định phải làm như vậy nha, không có gì to tát cả, em đi tìm bác sĩ tới nha, anh đừng nổi giận, cẩn thận thân thể." Lãnh Tiếu Tiếu buồn cười nhìn khuôn mặt kia nghẹn đỏ bừng, cố nén cười đi ra ngoài.
Đi tới ngoài phòng bệnh, Lãnh Tiếu Tiếu không nhịn được lên tiếng nở nụ cười.
"Lãnh Tiếu Tiếu, không cho cười, để cho anh nghe được em giễu cợt anh, để xem anh trở về làm sao thu thập em?" Trong phòng bệnh, thanh âm Hàn Trạch Vũ buồn bực truyền ra.
Lãnh Tiếu Tiếu bất đắc dĩ bụm miệng, người đàn ông này, có thời có thể điểm bá đạo, có thời điểm vậy mà lại như đứa bé.
"Tiếu Tiếu, là thanh âm của Trạch Vũ sao?" Một tiếng vui mừng trầm thấp hùng hậu lộ ra vang lên ở sau lưng Lãnh Tiếu Tiếu.
"Cha? Sao cha lại tới đây? Đúng, đúng vậy. Là Trạch Vũ, anh ấy đã tỉnh lại, cha? Anh ấy rốt cuộc đã tỉnh lại." Lãnh Tiếu Tiếu nhìn đến ba đột nhiên đến, vội vàng đem lấy vui sướng của chính mình tới chia sẻ .
Cô lôi kéo Hàn Á Minh nhanh chóng trở lại phòng bệnh.
Phúc chốc Hàn Trạch Vũ nhìn thấy Hàn Á Minh kia, Tiếng gọi tự nhiên bật thốt lên.
"Cha?"
"A, không, Hàn đổng?" Hàn Trạch Vũ đột nhiên phát lên một thân phận lúng túng của mình, vội vàng đổi lời nói.
Nụ cười trên mặt Hàn Á Minh còn chưa kịp nở ra, một nét bi thương hiện lên.
"Trạch Vũ, con rốt cuộc đã tỉnh rồi hả ? Cha thật vui mừng. Vẫn là để cho cha đi? Đời này, chỉ cần con nguyện ý, con vĩnh viễn họ Hàn."
Nước mắt kích động trong nháy mắt chứa đầy hốc mắt của Hàn Trạch Vũ, cơ hồ đang thoát ra khỏi vành mắt.
Anh nhìn lên người đàn ông trước mặt mang theo chút thê lương này, trong lòng tràn đầy thương yêu và cảm động.
Cả đời này ông cũng chịu đựng quá nhiều, thân là người đàn ông giống nhau, anh có khả năng hiểu đau cái loại đau rất cảm giác mất kia nhất... Khổ sở.
"Hơn nữa, nếu như con cưới Tiếu Tiếu còn phải gọi cha là cha? Không phải sao?".
Hàn Á Minh đi tới bên người Hàn Trạch Vũ, thân thiết vỗ vỗ vai anh, bốn mắt nhìn nhau, truyền lại tình cảm đặc biệt nào đó.
Đó là trao đổi giữa đàn ông với đàn ông?
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn của bọn họ, lặng lẽ lui ra ngoài.
"Cha?"
Trong phòng bệnh, một tiếng gọi thâm tình vang lên, Lãnh Tiếu Tiếu nghe được trái tim đau xót, lệ nóng không cầm được chảy xuống.
Quay đầu lại, xuyên thấu qua cửa chớp, hai người đàn ông này đang ôm nhau hết sức chặt.
Cả đời này, cô có thể có hai người đàn ông này yêu vô cùng nồng đậm, cô đúng là hạnh phúc?
Lãnh Tiếu Tiếu vuốt bụng của mình, nụ cười hạnh phúc lan ra từ khóe môi?
—————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.