Đèn Cũ Bến Mới

Chương 54:




Hôm nay Tân Uyển thức sớm, bảy giờ mười phút, rửa mắt xong, lúc đang đi ngang qua phòng Tống Hành, cậu vô thức đưa mắt nhìn, nhưng cửa đã đóng chặt, không biết anh đã đi rồi hay là vẫn chưa thức. Cậu ra ngoài lên xe buýt số 437, đếm ba trạm rồi xuống xe, ở đây cách tiệm cà phê cậu làm thêm vẫn còn khá xa, nhưng trên đường đi có một sạp bán bánh kẹp trứng, ông chủ luôn cười tươi mỗi khi đưa cho cậu bánh kẹp nóng hổi vừa ra lò, rất có cảm giác thân thiết.
Đứng bên ngoài ăn bánh kẹp xong Tân Uyển mới bước vào, đổ nước vô chiếc xô màu đỏ như thường lệ, trên giẻ lau còn vết mực hôm qua không cẩn thận làm dính, Tân Uyển dẫm lên ghế để lau kính, vừa đúng lúc anh Ninh đưa con gái đi học, gật đầu với cậu: "Vất vả rồi."
"Không ạ." Tân Uyển ngượng ngùng cười, "Anh Ninh đi đường cẩn thận nhé."
Anh Ninh là chủ tiệm cà phê, đã ly di, việc này do Phan Đông nói cho cậu biết, hiện tại đang gà trống nuôi con — mọi người gọi cô bé là Nữu Nữu, là một bé gái rất trầm tính, đang học lớp 4, khi tan học sẽ tự đi về, chỗ ngồi duy nhất gần quầy pha cà phê là nơi để cô bé làm bài tập về nhà.
Hôm nay trời rất sáng, cửa sổ pha lê chói mắt, lau kính cũng chậm, anh Ninh đưa Nữu Nữu đi học xong thì về, bật điều hòa, băng đỏ cột ở cánh quạt tung bay theo gió: "Phần còn lại cứ để cho Phan Đông đi, thằng nhóc này, lại muốn ăn đạp nữa rồi đây."
Tân Uyển vừa tính mở miệng thì cửa mở ra, Phan Đông cả đầu đầy mồ hôi cứ như đang là mùa hè, cậu ta ném bao lên bàn cái bộp, chào hỏi, không đợi người khác nhắc mà hớt hải đi thay quần áo, đợi cậu ta ra Tân Uyển mới nói: "Anh Ninh vừa nhắc đến cậu đấy."
"Nhắc tới tôi?" Phan Đông cười khà khà, "Chắc đang khen tôi chứ gì."
"Nhắc cậu lau kính đấy." Anh Ninh liếc mắt nhìn cậu ta, "Đức hạnh quá nhỉ, lần sau mà đi sát giờ nữa là trừ lương đấy nhé."
Phan Đông rên thảm thiết, vội vàng lấy giẻ lau: "Em còn đang đi học đó anh, trừ lương nữa là thằng bé này không có cơm ăn đâu, lần sau nhất định em sẽ tới sớm mà!"
Tiệm cà phê mặt tiền nhỏ, ít người qua lại, Phan Đông là sinh viên đại học ở gần đây, tuổi xấp xỉ với Tân Uyển, tính cách cởi mở, có một khoảng thời gian Tân Uyển gặp chướng ngại giao tiếp, nhờ có cậu ta, rất nhiều chủ đề để nói, rất thú vị.
Sở dĩ Tân Uyển chọn làm nhân viên ở đây thật ra cũng không có lý do gì, nếu buộc phải nói, vậy thì là do tiền lương tính theo tuần. Không có nhiều việc để làm, lúc rảnh còn có thể nói chuyện phiếm, cậu thường tìm một chỗ mát, một cây bút chì, một quyển sổ phác thảo, bôi bôi vẽ vẽ tìm cảm xúc, chuẩn bị khai giảng.
Hơn 10 giờ khách đến tiệm nhiều hơn, Tân Uyển để quyển sổ qua một bên, vội vàng tính tiền và phục vụ cà phê, sau 1 giờ chiều mới có thời gian để ăn uống, anh Ninh mua mấy hộp cơm ở kế bên, lúc đang ăn Phan Đông bỗng kêu to một tiếng.
"Tai anh bị cậu quát cho điếc luôn rồi." Anh Ninh "aizz, "Sao đó?"
"Môn chuyên ngành của em có, có, có, có điểm rồi, đứa biến thái nhất cũng bị rớt môn." Phan Đông run run, dùng cả sức mạnh click mở bảng điểm lên, rồi lại đưa tay che màn hình, "Không được, không dám nhìn." Cậu ra nghiêng đầu qua một bên, dũng sĩ chịu chết chậm rãi buông tay, "Tân Uyển, cậu xem cho tôi đi, dọc cho tôi nghe với."
Anh Ninh khịt mũi cười, gặm cục thịt: "Tiền đồ."
Trên màn hình dính mồ hôi của cậu ta, Tân Uyển ghé sát vào xem: "Tâm lý học quảng cáo, thành tích là —"
Phan Đông nhắm chặt mắt hô to: "Chỉ cần đọc số đầu tiên là được!"
Tân Uyển nói: "Bảy."
Phan Đông đột ngột giật điện thoại lại, môi run rẩy, hai mắt sáng bừng, nhưng vẫn kiềm chế, nghiêm túc nhìn ông chủ: "Em hét thêm tiếng nữa được không anh?"
9 giờ tối tan làm, vừa vặn hôm nay là tuần thứ nhất cậu đi làm, anh Ninh đưa tiền lương được bỏ trong bì thư cho cậu, trên đó còn viết tên cậu bằng bút máy đen — ngoài ra còn có một ly cà phê, Tân Uyển cười rạng rỡ, cũng không muốn tỏ ra vui vẻ lộ liễu, thế thì hơi vô lễ, anh Ninh nhướng mày: "Hào hứng thế, hũ vàng đầu tiên à?"
"Vâng." Tân Uyển gật đầu, cố nhịn không cười, "Rất có cảm giác thành tựu."
"Về sau còn có thể nhiều tiền hơn nữa." Anh Ninh vỗ vai cậu, "Nhóc con, tương lai còn dài."
Tân Uyển không uống ly cà phê đó, lúc ngồi trên xe buýt cẩn thận che chở, sợ làm đổ, anh Ninh pha cà phê thủ công rất hay, động tác gọn gàng sạch sẽ. Đến Sấu Nguyệt Lý, Tân Uyển ngồi lên sofa chờ, thi thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cuối cùng cũng không đợi được, cà phê đã lạnh ngắt, cậu đành phải tự mình uống, đắng nhíu cả mày, may mà vẫn chưa đưa cho Tống Hành, không ngon.
Hai người đang chiến tranh lạnh.
Tân Uyển rất hiểu chuyện này, trước kia Tống Hành cũng sẽ tức giận với cậu, nhưng đột ngột nguôi ngoa rất nhanh, mà bây giờ cậu không có tư cách đi dỗ anh, là bạn bè, hay là người yêu cũ đều không thích hợp, trốn tránh sau lần say rượu hôm đó không làm dịu đi mối quan hệ của cả hai, mà còn trở nên tệ hơn. Mấy ngày nay hai người chỉ ngẫu nhiên xã giao, nói chuyện chưa tới mười câu.
Nếu có thể dũng cảm như lúc còn học cấp 3, có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi
Ly cà phê có tác dụng vào lúc nửa đêm, Tân Uyển nhắm mắt ngủ không được, tới gần sáng nghe thấy tiếng bước chân của Tống Hành trở về, cậu cố tình không đóng cửa để âm thanh có thể lọt vào, thính giác nhạy bén, nghe thấy tiếng bật lửa vang lên. Do ảnh hưởng của tâm lý, cậu có thể ngửi được mùi khói ở trong phòng. Mùi khói biến mất, cửa phòng của Tống Hành cũng đóng lại, Tân Uyển vẫn chưa ngủ được, lăn qua lộn lại, cuối cùng không nhịn được rời khỏi giường, quờ quạng trong bóng tối, tay chân nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Hôm sau dậy muộn, Tân Uyển sốt ruột vội vàng thay quần áo, Tống Hành đã đi rồi, cửa mở, ánh sáng thông qua cửa sổ sát đất rọi tới chăn gối đã được xếp gọn, bụi mịn lơ lửng trong không trung, cậu ngoảnh mặt đi, tay siết lại rồi buông ra
·
Cậu không làm chuyện lén lút nữa, an ổn mấy ngày, Tân Uyển mỗi ngày vẫn đến tiệm cà phê, khách của tiệm cà phê có đủ kiểu người, cậu chú ý quan sát, coi như để giết thời gian.
Có lẽ là do tiệm cà phê của bọn họ thoạt nhìn không cao cấp lắm, bình dân, ai cũng có thể vào. Có học sinh cấp 3 yêu sớm, tự cho không bị phát hiện mà lén hôn môi, có đàn ông mặc vest, cũng có cặp đôi chia tay, mặt lạnh với nhau, ai cũng không chịu đỏ hốc mắt trước.
Nhưng lần này khi cửa mở, Tân Uyển có chút ngạc nhiên, gọi: "Chị Mao Niệm."
Mao Niệm cũng sửng sốt, rồi mỉm cười, giày cao gót vang lên lộc cộc, cô mặc bộ vest màu đen, chuyên nghiệp, nói: "Em làm ở đây à."
"Bán thời gian ạ." Tân Uyển sở mũi, "Ở nhà nhàn rỗi quá. Chị uống gì ạ?"
"Một ly americano đá, hôm qua chị uống nhiều quá, mặt hơi sưng, phải giảm bớt."
Tân Uyển cúi đầu lên đơn. Trong lúc chờ đợi Mao Niệm cũng không tỏ ra gấp gáp, nhìn xung quanh, bỗng hỏi: "Sao gần đây không gặp em ở công ty nữa nhỉ? Hồi trước em còn không muốn về nữa."
"Tới đó làm phiền mọi người quá, nên em không đi nữa."
Mao Niệm cười: "Có gì đâu mà phiền."
Chuông gió pha lê treo bên ngoài hiên reo lên, lắc lư, dây leo bên khu dân cư kế bên đã ố vàng, Tân Uyển nhìn một lát, do dự mãi, rồi thấp giọng nói: "Chị, gần đây bận lắm ạ?"
Mao Niệm là trợ lý của Tống Hành, vậy nên cô thuộc lòng lịch trình của anh, Tân Uyển căng thẳng chờ trả lời, nghe cô nói: "Bận muốn chết luôn, phải mua sắm đồ Tết các thứ, mấy đồ đó để cho cậu Tống dùng tới khi về nhà, đồ rất nhiều, phiền lắm."
Tân Uyển ngạc nhiên: "Về nhà?"
Mao Niệm nói một địa điểm, nói ông bà anh ở đó, cách Tây Loan hơn 500km, rất xa, Tân Uyển há hốc, đầu óc mờ mịt, bật thốt: "Vậy bao lâu mới trở về?"
"Chị cũng không biết nữa, chắc là mấy ngày, hoặc nửa tháng gì đó."
Làm xong americano, Tân Uyển không nhớ mình đã đưa cho cô bằng tay gì hay là nói cái gì. Cửa đóng lại, Mao Niệm rời đi, chuông gió vẫn còn kêu, cậu cúi đầu nhìn đường vân trong lòng bàn tay, ngây người bất động một lúc lâu, môi mím chặt.
Cậu không muốn Tống Hành rời đi, một ngày cũng không.
Từ tháng bảy đến nay đã hơn bảy tháng, cậu vẫn luôn vượt qua với Tống Hành, trở thành quán tính không đơn giản như cậu nghĩ, rất khó để bỏ đi sự ỷ lại, muốn nhỏ cỏ tận gốc sẽ rất đau. Khi nào thì Tống Hành đi? Tân Uyển cảm thấy mình đang đợi bị phán xử, cây kiếm của Damocles đang treo trên đầu.
Suy nghĩ miên mang làm cho cậu không có tinh thần, làm gì cũng mất hồn, Phan Đông kêu cậu rửa ly phụ, kêu ba, bốn lần cậu mới nghe, nước lạnh đến nỗi Phan Đông nhe răng trợn mắt, hỏi: "Đang nhớ nhung em gái nào vậy, kêu mãi mà cậu không trả lời."
"Không có." Tân Uyển tròng găng tay cao su lên, lắc đầu, "Đang nghĩ xem thành tích lần tới của cậu ra sao."
Phan Đông vui vẻ: "Nó không làm hại đến cậu, nó giết cậu luôn."
5 giờ chiều có một cặp đôi đến, không có người chỉ chỗ, cả hai ngầm hiểu nhau đi đến vị trí trong góc — là chỗ cho Nữu Nữu làm bài tập. Tân Uyển và Phan Đông nhìn thoáng qua nhau, không nói gì, chỉ dọn chiếc khăn nhỏ và cốc dành cho trẻ em xuống. 5 giờ rưỡi, Nữu Nữu đẩy cửa bước vào, túm quai đeo cặp đứng ngoài cửa, thất thần nhìn vào trong góc, Tân Uyển vội ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "Chiều nay em đổi chỗ khác làm bài tập nhé?"
"Papa đâu ạ?" Nữu Nữu nhỏ giọng hỏi.
"Be em đang bận làm cà phê."
Nữu Nữu gật đầu, Tân Uyển tìm vị trí khác cho cô bé, lúc đi ngang qua cặp đôi kia thì nghe nghe cãi vả, không khác gì hơn là những câu "Anh không còn yêu em nữa ư", Tân Uyển thoáng thấy cô nữ sinh kia kích động khoa tay múa chân, lỡ chạm nhẹ, ly cà phê lật xuống, Tân Uyển nhanh chóng phản ứng trước khi kịp suy nghĩ, theo bản năng che chắn cho Nữu Nữu, chất lỏng màu nâu sữa đổ lên cánh tay cậu, vẫn còn bốc khói, Tân Uyển rút tay về, cơ thể run lên, hít một hơi thật sâu.
Nữu Nữu đứng ngẩn người tại chỗ, hoảng sợ, cô nữ sinh vội đứng dậy, lấy mấy tờ khăn giấy: "Anh không sao chứ!"
Chỉ cảm thấy đau, còn lại không kịp để ý, hai bên thái dương Tân Uyển ướt mồ hồ, lắc đầu, nhận khăn giấy, nói khẽ với Nữu Nữu "Em đi làm bài tập trước đi.", Phan Đông vốn đang ở ghi sổ, rồi mặc kệ sổ sách, chạy theo anh Ninh đi ra, lo lắng hỏi: "Cậu có đau không, đệt bà nó."
Anh Ninh cau mày: "Đi theo anh."
Cà phê vừa được bưng lên, đổ xuống tay phải, tay áo màu trắng ướt sũng, có thể nhìn rõ được màu da, hương vị nguyên chất và rất thơm — Tân Uyển còn thời gian để suy nghĩ về điều này. Anh Ninh dẫn cậu ra sau bếp, quay đầu nhìn Phan Đông, nói: "Lấy kéo cho anh."
Có hơi nghiêm túc, nhưng cũng không nghiêm trọng quá, Tân Uyển vừa định nói, cái kéo kia đã được đưa tới, anh ta cẩn thận cắt dọc theo cổ tay áo, vải bị cắt ra, mềm mại rũ hai bên cánh tay, trên tay bị đỏ một mảng lớn, anh Ninh vặn vòi nước, nước lạnh như băng tưới lên trên, đau đớn đã giảm bớt, Tân Uyển bấy giờ mới nói: "Cũng không sao đâu ạ."
Anh Ninh bật Baidu lên tra cách xử lý: "Con bé có mang cặp, đồng phục dày, không bị phỏng được, còn cậu ăn mặc mỏng thế mà sao hành động nhanh vậy?"
"Theo bản năng thôi ạ, em không suy nghĩ được nhiều."
Rửa nước lạnh hơn hai mươi phút, Tân Uyển bắt đầu thấy đau lòng vì tốn nước, mu bàn tay không bị phỏng lạnh đến tê dại, anh Ninh tắt nước, cảm giác bỏng rát vẫn còn đó, nhưng không nhiều nữa, anh ta nói: "Còn đau không? Anh đưa cậu đến bệnh viện xem thử."
"Không đau ạ, thật ra không nghiêm trọng lắm, cũng đâu phải nước sôi đâu ạ, không cần đến bệnh viện đâu anh, tối khách đông, để cho một mình Phan Đông loay hoay không được đâu." Tân Uyển còn tâm tư nói giỡn, "Cơ mà cái này cũng tính là tai nạn lao động nhỉ, tối nay cho em tan tầm sớm là được ạ."
Anh Ninh thở dài: "Không có dã tâm à, sao không nhân cơ hội này đòi thêm tiền lương."
"Còn có thể đòi lương thêm ạ?"
Anh Ninh cười mắng cậu một câu, rồi xác nhận lại: "Thật không sao chứ?"
"Thật mà anh." Tân Uyển cười rộ lên, "Về tới nhà là khỏi ngay ấy mà."
Bình thường 9 giờ tan tầm, còn hôm nay về sớm hơn ba tiếng rưỡi, lúc ra khỏi cửa trời vẫn chưa tối hẳn, đèn đường đã sáng, Tân Uyển thay đồ ở bên trong, anh Ninh khăng khăng đòi bắt taxi cho cậu: "Tay cậu thế này rồi sao đi xe buýt được, va va chạm chạm, đau chết mất."
"Để tôi gọi xe cho cậu!" Phan Đông xung phong nhận việc, chạy đến ven đường đón xe, cậu ta vận may tốt, mới vẫy tay một cái đã có xe taxi trống đến, "Ui! Có rồi nè!"
Anh Ninh nói: "Về tới nhà thì nhắn cho anh."
Tân Uyển gật đầu, chui vào trong xe, vẫy tay tạm biệt hai người.
Quang cảnh bên ngoài cửa xe lùi về sau, Tân Uyển cố gắng khép tay lại, hôm nay cậu mặc áo len dày, vải vóc cọ xát lên da có chút khó chịu. Mất khoảng mười phút đi đường, Tân Uyển nhờ tài xế dừng xe ở trạm xe buýt gần đó, đi bộ xuống hiệu thuốc Ích Dân mua tuýp thuốc trị bỏng, đang đi bỗng nhớ gì đó, ngẫm nghĩ câu từ, nhắn tin cho Tống Hành.
Tối nay mấy giờ anh về? Hôm nay em tăng ca, không cho Cầu Cầu ăn được.
Khoảng mười phút sau có âm báo, rất ngắn gọn, chỉ đáp: Dì giúp việc sẽ tới.
Vậy là anh sẽ không về sớm. Mấy hôm nay chiến tranh lạnh, Tống Hành vẫn luôn về rất muộn, tay cậu bị bỏng rồi, không dám nói cho anh, cậu không muốn Tống Hành phát hiện, không muốn để anh lo lắng, cũng không muốn gây thêm phiền toái cho anh.
Trong nhà chỉ có Cầu Cầu, trong tô nhựa đã đầy ắp đồ ăn, Tân Uyển dùng tay trái xoa nó rồi mới đi thay quần áo, thay đồ ngủ bằng vải cotton, cẩn thận vén tay áo lên, vết đỏ vẫn còn đó, đỏ bừng chói mắt, da còn bị trầy xước.
Tân Uyển nhớ hồi mình còn năm, sáu tuổi rất mê chơi, thích leo cây, lúc ở nhà bà nội có lần vô tình đá trúng ấm nước sôi, ngón chân bị phồng rộp, bà nội đốt đầu kim, cây kim đỏ rực, Tân Uyển nuốt nước bọt che mắt lại không dám nhìn, kế tiếp thì cậu không nhớ rõ, chỉ là sau này không dám phạm phải lần nào nữa.
Không ngờ tới hai mươi tuổi, lại giẫm lên vết xe đổ.
Đèn trong phòng khách sáng lên, Tân Uyển ngồi trên sofa mở nắp tuýp thuốc ra, Cầu Cầu nhảy lên ghế, nghe mùi muốn đưa lưỡi liếm, bị gõ đầu một cái.
"Gì cũng đòi ăn hết." Tân Uyển nhỏ giọng dạy dỗ nó, "Sớm muộn gì cũng bị người ta câu đi mần thịt.". Bạ𝙣‎ đa𝙣g‎ đọc‎ tr𝑢yệ𝙣‎ tại‎ --‎ 𝑻R‎ 𝗨𝑴𝑻R𝗨YỆ𝐍.𝑉𝐍‎ --
Cầu Cầu thành thật ghé vào đùi cậu nằm bất động, ư ư hai tiếng, tròn xoe mắt nhìn cậu.
Tân Uyển vừa định bắt đầu bôi thuốc, bỗng nghe thấy âm thanh cửa mở, trong đầu cậu trống rỗng, luống cuống tay chân buông tay áo xuống, tuýp thuốc mỡ không kịp giấu đi, hấp tấp nhét vào bên cạnh, cậu vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi mắt của Tống Hành.
Tống Hành có chút bất ngờ: "Không phải đang tăng ca à?"
"Em..." Yết hầu Tân Uyển khô khốc, miễn cường cười trừ, "Em tưởng đâu phải làm thêm giờ, ai dè chủ quán cho tan làm sớm, nên em về luôn."
"Giấu gì đấy?"
Tim Tân Uyển đập nhanh, theo bản năng cúi đầu trốn tránh, lắc đầu: "Không có ạ."
Tiếng bước chân lại gần, bóng anh bao phủ lấy cậu, Tống Hành mặc áo sơ mi tối màu, khí chất xa cách rõ ràng hơn, ngón tay vuốt cằm cậu, anh nói: "Nhìn thẳng vào tôi mà nói."
Lông mi Tân Uyển run rẩy, ngước mắt nhìn anh, mí mắt Tống Hành rất mỏng, lúc cụp xuống đuôi mắt kéo dài, bóng tối bao trùm không thấy rõ cảm xúc, anh lặp lại lần nữa, Tân Uyển mấp máy môi, thầm lặng hít một hơi, cười giống như ngày thường: "Em có giấu gì được đâu anh?"
Tống Hành vẫn luôn nhìn cậu, Tân Uyển suýt nữa bị cái nhìn chằm chằm này đánh bại, Cầu Cầu giơ chân trước cào cào tay của cậu, đúng ngay cánh tay bị phỏng, Tân Uyển vô thức run người, vẫn chưa kịp phản ứng, Tống Hành nắm cổ tay cậu, cảm giác đau đớn làm cho mặt Tân Uyển trắng bệch.
"Bị gì?" Anh thấp giọng hỏi, "Không được nói dối."
Cuối cùng vẫn phải khai thật, Tống Hành cau mày nhìn cánh tay đỏ ửng, sắc mặt khó coi, bảo cậu đi rửa nước, Tân Uyển nói: "Không đau thật mà anh, chỉ hơi ngứa chút thôi, ngủ một giấc là khỏi thôi ạ."
"Sao lại bị như vậy?"
"Ở trong tiệm cà phê em làm có một đôi khách cãi nhau, vô tình làm đổ ly cà phê, em lấy tay chắn lại, rồi bị vậy." Tân Uyển không dám nói dối nữa, thành thật nói hết, "Nhưng cà phê không nóng lắm đâu, đỏ vậy chắc là do bị áo cọ vào thôi..." Cậu cẩn thận nhìn vào mắt Tống Hành, bổ sung thêm: "Anh đừng lo mà."
Tống Hành không nói gì, chỉ tựa vào tường nhìn cậu xả nước, mắt chỉ nhìn vào vết đỏ kia.
Không biết rửa bao nhiêu lâu, Tân Uyển nghĩ, cậu cũng đang phí nước đây này. Tắt nước xong, lẽo đẽo đi theo Tống Hành ra phòng khách, bấy giờ Tân Uyển mới lấy thuốc mỡ ra: "Anh nhìn nè, em mua thuốc luôn rồi, thoa xong thì sẽ ổn thôi, không sao hết thật mà."
"Lau nước trước."
"Ồ, đúng rồi, em quên mất." Tân Uyển căng thẳng quá, quên luôn nước trên cánh tay, Tống Hành đã lấy khăn qua, Tân Uyển theo bản năng tính nhận lấy, "Để em tự lau."
"Im lặng." Giọng nói Tống Hành vang lên, đôi mắt bình tỉnh nhìn cậu, "Tân Uyển, em cho rằng tôi sẽ không tức giận đúng không?"
Đã biết nhau lâu như vậy rồi, cho dù là khi còn yêu đương lúc cấp 3, hay là khi gặp lại, Tống Hành trước giờ vẫn chưa dùng giọng điệu ra lệnh này với cậu, Tân Uyển hoảng loạn trong lòng, nhưng vẫn ngẩn người, rụt tay về, nhìn Tống Hành lau nước cho cậu, động tác rất dịu dàng, khác hẳn với ngữ điệu.
"Em xin lỗi..." Giọng nói của của Tân Uyển rất nhẹ, "Anh đừng giận mà."
Nhanh thế đã chịu thua, Tống Hành làm như không nghe thấy, khẽ nắm tay cậu, đặt tay lên đầu gối, rồi lấy tuýp thuốc mỡ qua, chất thuốc trắng, bôi lên da hơi lạnh, Tân Uyển xem mình như người câm, chỉ nhìn chằm chằm ngón tay của Tống Hành, nhìn móng tay cắt sạch sẽ của anh, nhìn đốt ngón tay.
Tân Uyển mất tự nhiên nắm tay phải, rồi chậm rãi buông ra.
Cậu không có gì để làm, lại đi nhìn chằm chằm đôi mắt của Tống Hành, lông mi rất đậm, nhưng tròng mắt hơi nhạt, trong mắt còn có tơ máu đỏ, chắc là do thức khuya, có lẽ anh rất mệt mỏi. Đôi mắt đó đã từng rất nhiều lần nhìn về phía cậu, cười với cậu, chính vì thế dù lần nào nhớ tới cũng khiến trái tim cậu rộn ràng.
Tống Hành băng bó cho cậu xong, bỗng giương mắt nhìn cậu: "Nhìn đủ chưa?"
Khoảng cách rất gần, hơi thở đan xen nhau, Tân Uyển lui về sau, tai đỏ ửng: "Đủ rồi ạ..."
"Đừng trốn." Tống Hành duỗi tay chạm vào gáy cậu, "Đã trốn nhiều ngày rồi mà vẫn còn chưa hiểu ra sao?"
Tân Uyển cảm nhận được đầu quả tim mình đang run lên, vội lờ nó đi, ráng đỏ bên tai đã lan tới mặt: "Không trốn ạ."
"Trước kia em cũng uống say mà, chẳng phải lúc đó em cảm thấy mình rất chính trực hay sao? Có thể đứng trước mặt tôi mà nói, bảo rằng đừng xem mấy lời của em khi say là nói nhăng nói cuội mà." Tống Hành nhìn vào mắt cậu, "Sao lần này là do tôi sai trước, vậy mà em lại giống như con chim cút mà trốn đi vậy, ngay cả nhìn tôi cũng không dám."
Chuyện cố ý muốn xem nhẹ đi dễ dàng bị vạch trần, Tân Uyển không dám nhìn vào mắt Tống Hành, đánh mất khả năng ngôn ngữ, cả người khẽ run.
"Cái hôn đó rất đáng sợ sao?" Tống Hành lại gần, "Tân Uyển."
Tân Uyển vừa tính mở miệng, trên môi bỗng có xúc cảm mềm mại, cậu ngạc nhiên mở to mắt, ngây ngốc không phản ứng lại, bàn tay sau gáy rất nóng, nóng đến độ làm cho cậu nhũn người, xương cốt ngứa ngáy. Chắc đây là lần đầu tiên hôn nhau trong trạng thái tỉnh táo, choáng váng, không nếm ra mùi vị gì, tựa như có pháo hoa đang nổ tung trong đầu, trắng xóa, tựa như đạp lên mây.
Lúc Tống Hành buông ra, Tân Uyển chỉ lo há miệng thở gấp, cả khuôn mặt đỏ ửng, trong mắt như chứa nước, mờ mịt nhìn anh, mỏng manh, vô ý khơi dậy dục vọng.
"Sao không trốn?" Tống Hành luồn tay vào tóc cậu, giọng nói khàn khàn, "Vậy là tôi có thể tiếp tục?"
Tân Uyển vẫn luôn nhìn anh, đuôi mắt đỏ lên, gật đầu rất khẽ.
Hai người lại hôn nhau, Tân Uyển không còn sức, cả người dựa vào Tống Hành, trái tim nóng bừng đập thình thịch, ngón tay vô thức nắm áo anh, nắm rất chặt, móng tay trắng bệch, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không đẩy ra, không dám, cũng không nỡ.
Không biết qua bao lâu, 30 giây? Hay là 2 phút? Không nhớ đã hôn nhau mấy lần, lần cuối tách ra, hai người nhìn vào mắt của nhau, ai cũng không rời trước, tựa như đang đánh cờ, Tống Hành vuốt ve khóe miệng cậu, động tác rất thân mật, nhưng buông ra rất nhanh, hỏi: "Còn thích tôi không?"
Rồi lo mình lại hôn nữa, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Có vẻ như từ lúc em nhận ra mình mất trí nhớ, em chưa từng nói "thích" tôi lần nào nữa, cũng không còn theo đuổi, đã hết thích rồi?"
Đáp án cho câu hỏi này rất rõ ràng, nhưng Tân Uyển chậm chạp không có cách nào mở miệng, trong đầu đầy bùn đất, vẫn chưa tỉnh lại từ lúc còn hôn môi, cậu nói: "Em... em không biết."
"Không biết à." Tống Hành hỏi, "Vậy em trộm mẩu thuốc của tôi trong gạt tàn làm gì?"
Tân Uyển bỗng nhìn anh, hai mắt ngạc nhiên mở to, môi mấp máy, Tống Hành nói, "Không sợ bản? Trộm lấy rồi bỏ vào trong túi áo khoác, lúc rơi ra cũng không biết."
"À" Tân Uyển đờ người giây lát, đột ngột che mặt lại, nén giọng, hối hận muốn chết, "Trời ạ..."
Qua một lúc mới buông tay, mặt rất đỏ, Tống Hành có chút buồn cười.
"Em không có biến thái, em chỉ... chỉ muốn nhặt, xem là hiệu gì, không có ý gì khác đâu." Tân Uyển xấu hổ cực kỳ, gục đầu, "Em xin lỗi."
"Đừng nói xin lỗi với tôi, cứ như tôi đang ép em nhận tội vậy." Tống Hành nắm tay phải của cậu, như giải trí lúc rảnh rỗi, chậm rãi xoa lòng bàn tay cậu, cảm giác ngứa ngáy cùng tê dại dâng lên.
"Nhưng cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng phải làm đến cùng." Tống Hành nhìn về đôi mắt của cậu, nhẹ giọng nói, "Tân Uyển, đừng bỏ cuộc giữa chừng, tiếp tục theo đuổi tôi đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.