Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 5: Cho thống khoái có được không




Lý Trường Thiên ngồi xổm trong buồng giam, nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi vì sao mình lại xui xẻo như vậy.
Người khác xuyên việt không phải Vương gia cũng là Hoàng thượng, không phải hiệp khách cũng là sư tôn, còn không thì làm nhân vật phản diện hô phong hoán vũ, mặc dù có thể sẽ trải qua long đong nhưng cuối cùng vẫn bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Mà hắn...
Tại sao lại...
Xuyên thành một phạm nhân bị người người đuổi đánh?
Ban nãy còn bị một người chưa nói năng gì đã đạp tới, nghe ngữ khí của người kia đoán chừng cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được nữa.
Chỉ là không biết trước khi chết còn phải chịu khổ gì nữa đây.
Quá thảm rồi.
Nhớ lại kiếp trước hắn làm việc cần cù chăm chỉ, làm người đàng hoàng, ngoại trừ quay cóp trộm dưa, đánh nhau đuổi gà thì chưa từng làm chuyện gì xấu mà!
Lý Trường Thiên không nghĩ ra được.
Nếu kiếp trước hắn không vì chấp hành nhiệm vụ mà hy sinh thì chắc bây giờ trước ngực đã gắn hoa hồng lãnh huân chương rồi.
Giờ lại sa sút tới mức này.
Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi chờ chết?
"Haizz......" Lý Trường Thiên thở dài, bụng dưới bị đạp còn đau âm ỉ, hắn co mình lại cố nén cơn đau, tiếp tục tự hỏi.
Xuyên thì xuyên đi, còn không có ký ức trước đây của thân thể này, cũng không biết cô nương đáng thương kia rốt cuộc có phải vì mình mà chết hay không.
Thật ra Lý Trường Thiên cũng không trách dân chúng vây đánh mình, nếu cô nương kia thật sự bị người này hãm hại thì hắn chết không có gì đáng tiếc.
Nhưng mấu chốt ở chỗ người chịu khổ chính là mình a!
Mẹ nó đây là chuyện gì thế hả!
Lý Trường Thiên đang buồn bực thì có người đi vào nhà lao, tháo chìa khoá bên hông mở cửa buồng giam.
Thủ vệ tay cầm gông xiềng ngoài buồng giam thò đầu vào nhìn, giống như đang sợ Lý Trường Thiên sẽ xông tới đánh mình hoặc giãy dụa chạy trốn.
Lý Trường Thiên đợi một hồi, thấy thủ vệ còn sợ hãi rụt rè trốn ngoài buồng giam tự hỏi làm sao để đeo gông xiềng cho mình, Lý Trường Thiên bất đắc dĩ nói: "Ngươi qua đây, ta không giãy dụa đâu, cho ngươi đeo".
Thủ vệ sửng sốt một chút rồi đáp: "Ngươi biết nói chuyện a".
Lý Trường Thiên tìm vui trong đau khổ, cười nhạo một tiếng: "Ta là tên ngốc chứ đâu phải tên câm điếc".
Thủ vệ gật gật đầu: "Ờ cũng đúng". Nói rồi cầm gông xiềng đến trước mặt Lý Trường Thiên, đem xích sắt nặng nề đặt trên cổ và cổ tay của Lý Trường Thiên, sau đó đóng hai tấm ván gỗ lại.
Lý Trường Thiên nói không giãy thì không giãy, để mặc thủ vệ đeo vào.
Thủ vệ đeo gông xiềng, kéo xích sắt trên cổ Lý Trường Thiên giục: "Đứng lên, đi".
Lý Trường Thiên loạng choạng đứng dậy, bỗng nhiên nhếch môi cười một tiếng: "Huynh đệ, ngươi có biết cái gì gọi là "tam giác giảo sát" không?"
Thủ vệ: "A? Là đồ chơi gì vậy? Tam giảo cái gì? Đó là gì thế?"
Lý Trường Thiên đứng thẳng lên nói: "Là một chiêu thức chiến đấu, khi tay và cổ bị khống chế thì có thể dùng chân và lực đầu gối kẹp chặt đối phương, làm đối phương ngạt thở mà chết."
Thủ vệ nghe không hiểu, đẩy Lý Trường Thiên một cái: "Lải nhải gì đó, đi mau lên".
Lý Trường Thiên bị đẩy đến lảo đảo, thở dài lầm bầm: "Chả thú vị gì cả, haizz, đại ca, ngươi muốn dẫn ta đi đâu vậy?"
Sân phía Tây Nam, phủ Huyện lệnh.
Lý Trường Thiên bị giam trong chuồng nuôi gia cầm, mưa gió dột nát, đang là mùa thu lạnh lẽo, sương đêm giá rét, lạnh đến run lẩy bẩy, còn chẳng bằng nhà giam bốn phía là tường đá.
Lý Trường Thiên nhịn không được thở dài một hơi, cổ và tay hắn đều đeo xích sắt, đầu kia của xích sắt quàng hai vòng trên cột gỗ của cái chuồng, khóa lại bằng khóa sắt to bằng lòng bàn tay.
Cổ đeo xích sắt nặng nề khiến Lý Trường Thiên không ngẩng đầu lên được, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng tay nâng xích sắt để cho cái cổ yếu ớt có cơ hội thở dốc.
Lý Trường Thiên tìm một góc miễn cưỡng xem như khô ráo, vừa ngồi xuống dựa vào thì trước mắt chợt xuất hiện một đôi giày đen vân mây.
Chính là người hôm qua đạp hắn.
Lý Trường Thiên đột nhiên ngẩng đầu, chưa kịp thấy rõ bộ dáng người kia thì y đã nhấc giày giẫm lên đầu kia của xích sắt đeo trên cổ hắn.
Xích sắt bỗng dưng bị kéo căng, cổ Lý Trường Thiên chịu lực bị lôi về phía trước, chật vật ngã nhào xuống đất không nhẹ chút nào.
Yến Thù cũng mặc kệ xích sắt có siết cổ Lý Trường Thiên bị thương hay không, bình tĩnh đưa tay dùng sức kéo hai đầu, sau khi chắc chắn hắn không dễ trốn thoát mới thu chân về.
Vừa rồi bị kéo một cái Lý Trường Thiên suýt nữa bị siết chết, hắn nằm rạp trên mặt đất che miệng ho khan dữ dội, trên cổ và tay đều là dấu đỏ vì bị xích sắt siết chặt, đã chật vật lại còn mất mặt.
Tuy nói chết tử tế không bằng còn sống nhưng Lý Trường Thiên có chút không chịu nổi sự vô vọng này, hắn chậm chạp nói nửa đùa nửa thật:
"Này huynh đệ, ngươi cho ta thống khoái có được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.