Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Chương 33: Tìm kiếm




Trở về từ ngọn tuyết sơn cao bốn năm nghìn thước, gùi trúc trên lưng Mộ Dung Lâm Phong đầy ắp thảo dược, hắn giờ đang bước nhanh như gió trên đường về, chợt nghe ven đường có tiếng rao bán mứt quả, nghĩ đến nụ cười thật tươi của Tiểu Bạch, nhịn không được dừng bước quay đầu lại, bước đến chỗ người bán hàng rong mua một xâu mứt quả đỏ tươi.
“Trời ạ...... Đó là cái gì......”
“Mẫu thân, mau nhìn...... Biến thành màu đỏ kìa...... Thật đẹp......”
“Lão thiên gia a, ta đang thấy cái gì vậy, đó là long quyển phong a......”
“Lão gia tử ta có phải già rồi không...... Tại sao long quyển phong lại biến thành màu đỏ??”
“Ôi mẹ ơi...... Cái hướng kia không phải là hoàng cung sao?”
“Đúng rồi...... Đúng rồi...... Thừa dịp long quyển phong còn chưa kịp di chuyển đến đây...... chúng ta mau chạy tránh khỏi nơi này đi.”
......
Mộ Dung Lâm Phong mặt đầy ý cười khi nhìn thấy cơn lốc xoáy màu đỏ đứng thẳng ở hướng hoàng cung, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, mứt quả trên tay rơi xuống
mặt đất, lúc này Mộ Dung Lâm Phong đã không còn lòng dạ nào quan tâm đến mứt quả trên đất, nhớ tới nỗi lo âu trong lòng bấy lâu nay, trên mặt mất hết huyết sắc, Tiểu Bạch......
“Ủa, vị công tử kia đâu rồi, mới đây sao không thấy tăm hơi rồi?” Người bán mứt quả quay lưng về phía hoàng cung, lại phát hiện Mộ Dung Lâm Phong một giây trước còn đứng ở trước mặt giờ đã không thấy thân ảnh, trên mặt đất còn có một gùi thảo dược cùng một xâu mứt quả, người bán hàng rong nghi hoặc xoay xoay cái ót, lại nhìn thấy cơn lốc xoáy màu đỏ xa xa kia, cũng vội vàng thu thập gia sản nho nhỏ của mình, e sợ cơn lốc quỷ dị kia sẽ thổi đến đây, chạy trối chết về nhà.
Mộ Dung Lâm Phong trong lòng kinh hoàng, cầu nguyện Tiểu Bạch hiện tại nhất định là vẫn ngoan ngoãn ở trong khách ***, không đi đâu hết, Mộ Dung Lâm Phong nhanh như gió xuyên qua đám người, đôi môi mím chặt, mi tâm nhăn nhíu, không ai thấy kịp một góc áo của Mộ Dung Lâm Phong, chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh ập tới.
Mộ Dung Lâm Phong phóng lên lầu hai của khách ***, mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra, trong phòng im ắng hoàn toàn không thấy bóng dáng Tiểu Bạch cùng Trúc Tử, tâm Mộ Dung Lâm Phong khó chịu một cái, đôi môi mấp máy, cũng không biết bản thân đang nói cái gì.
“Tiểu Bạch...... Ngươi ở đâu...... Sư phụ đã trở về...... Tiểu Bạch......”
Trên hành lang im lặng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, khiến Mộ Dung Lâm Phong khẩn trương bước nhanh ra ngoài, không khỏi kích động kêu lên, “Tiểu Bạch...... Tiểu Bạch...... Là ngươi......” Nhìn thấy xuất hiện trước mắt không phải Tiểu Bạch mà là Trần Thần, Mộ Dung Lâm Phong tinh thần hoảng loạn.
“Mộ Dung công tử muốn tìm Tiểu Bạch sao? Ta cũng đang muốn tìm Trúc Tử, nghe tiểu nhị nói sáng nay Tiểu Bạch cùng Trúc Tử đã ra ngoài, hình như là theo một người trong hoàng cung, không biết là có chuyện gì......” Trần Thần còn chưa nói xong, chỉ thấy Mộ Dung Lâm Phong hiếm khi sắc mặt tái nhợt, sau đó nhoáng một cái liền biến mất.
Trần Thần thấy dáng vẻ Mộ Dung Lâm Phong lo lắng khủng hoảng, trong lòng cũng “thịch” một tiếng, có thể nào lời quạ đen nói trước đây đúng rồi, hắn cũng trực tiếp nhảy xuống khỏi cửa sổ thẳng hướng đến hoàng cung.
Khi Mộ Dung Lâm Phong cùng Trần Thần theo sau tiến vào hoàng cung Mộc Diễm quốc, cung điện huy hoàng ngày xưa sớm bốn phía tan hoang, ở khu trung tâm còn thê thảm hơn, có thể nói là bị san bằng, trong cung im ắng không thấy bóng người, yên tĩnh quỷ dị, còn có một mùi máu nồng nặc khiến người ta muốn nôn ập vào mặt, lúc này cơn lốc màu đỏ kia đã biến mất không thấy bóng dáng.
“Nơi này...... rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?” Trần Thần dại ra nhìn hoàng cung đã hoàn toàn thay đổi.
“Tiểu Bạch...... Tiểu Bạch...... Tiểu Bạch...... Tiểu Bạch...... Vi sư tới đón ngươi về...... Tiểu Bạch ngươi ở đâu... Đừng làm ta sợ...... Tiểu Bạch...... Mau ra đây...... Sư phụ ở đây a...... Tiểu Bạch......” Mộ Dung Lâm Phong ngửi thấy trong không khí phiêu đãng mùi tanh rất nồng, trong miệng không ngừng gọi, kỳ vọng đây chỉ là một cơn ác mộng thôi, không phải sự thật, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, chân khí trong ngực Mộ Dung Lâm Phong thoáng chốc rối loạn lên, mạnh mẽ áp chế chân khí đang tán loạn trong người, hắn xông về nơi bị tàn phá nặng nhất tìm kiếm.
Mộ Dung Lâm Phong cùng Trần Thần càng tiến tới gần khu trung tâm hoàng cung, mùi máu tươi trong không khí càng thêm nồng nặc, mặt đất đầy máu đỏ, nhầy nhụa giẫm dưới chân, còn có thể nhìn thấy trên trên mặt đất ướt sũng những phần rời rạc của cơ thể người, nội tạng huyết nhục mơ hồ, rơi rụng vô số, trên mặt đất còn có một cái bàn có vẻ là từ trên cao rơi xuống, đồ cổ hiếm quý, nhánh cây, trụ cột phòng ốc này nọ, đủ mọi thứ linh tinh.
Trần Thần nhìn bốn phía đều nhuốm một màu đỏ, trong lòng từng cơn từng cơn ớn lạnh, “Trúc... Trúc Tử...... Trúc Tử...... Ngươi... còn chưa làm nương tử của ta mà...... Ngươi không thể bỏ lại ta lần nữa a... Ta không thể đợi ngươi được nữa...... Không thể đợi được nữa...... Ngươi đi ra đây cho ta...... ra đây đi, được không...... Chỉ cần ngươi ra đây... Ta cái gì cũng đáp ứng ngươi hết, không được sao.....” Nói xong nhịn không được nghẹn ngào, thật vất vả, thật vất vả mới chờ được ngươi trở về a......
Mộ Dung Lâm Phong trước mắt choáng váng, sẽ không, sẽ không, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngươi ngàn vạn lần đừng có việc gì a.
Đúng lúc này, bên cạnh đống lớn những phần thân thể kia, truyền đến tiếng Bạch hồ “ngao ngao” kêu to, sau đó giãy ra khỏi những phần chân tay gãy nát chạy ra, lúc này Bạch hồ đã sớm biến thành Hồng hồ rồi, dùng toàn lực gào to về phía hai người đang tìm kiếm khắp nơi kia, ý muốn thu hút sự của chú ý hai người.
Mộ Dung Lâm Phong cùng Trần Thần vội vàng lao về phía Bạch hồ bị đẫm máu cả bộ lông, Bạch hồ nhảy đến một thân thể cũng toàn thân là máu, nhưng vẫn còn đủ tay chân, bi thương kêu to.
Xoay người Trúc Tử nằm ngửa trở lại, đưa tay đến dưới mũi, vẫn còn thở, Mộ Dung Lâm Phong nắm lấy hai vai Trúc Tử mà lắc, “Trúc Tử tỉnh tỉnh, Tiểu Bạch đi đâu rồi?” Trúc Tử bị lay động một trận dần tỉnh táo lại, nhìn thấy trước mắt là Mộ Dung Lâm Phong lo lắng khủng hoảng, trong lòng đau xót, “Chủ... Chủ nhân...... Thực xin lỗi...... Ta...... Ta không nên không nghe lời chủ nhân...... Tự tiện đem Tiểu Bạch đến nơi này...... Tiểu...... Tiểu Bạch...... phút cuối cùng ta còn ý thức...... Nhìn thấy Tiểu Bạch đi về phía kia rồi......” Nói xong, Trúc Tử ngón tay đầy máu chỉ hướng Tiểu Bạch đã đi.
Trúc Tử vừa nói xong, Mộ Dung Lâm Phong buông Trúc Tử ra, hướng tới nơi Trúc Tử chỉ mà vội vàng chạy đi, mà Trần Thần ở lại ôm chặt lấy Trúc Tử máu me đầy người, nghẹn ngào nói: “Trúc Tử... Trúc Tử... Trúc Tử của ta...... Cám ơn trời đất... Ngươi không có việc gì......”
...... Ta là phân cách tuyến
Sau khi hóa giải cơn lốc máu kia, Tiểu Bạch nhìn khoảng sân máu chảy thành sông, cùng phần cung điện đã bị phá hủy chẳng còn ra hình dáng gì, không có một nét động dung, ánh mắt lạnh như băng đang cảm nhận điều gì, nghe thấy gió bên tai mau truyền tới động tĩnh, nhắm mắt lại giẫm lên mặt đất nhớp nhát máu, tựa hồ xác định được gì đó, kiên định bước về phía trước.
Lúc này, Tiểu Bạch toàn thân màu đỏ, từng giọt máu tí tách rơi từ tóc Tiểu Bạch xuống, cuối cùng hòa vào những vũng đỏ thẫm trên mặt đất, hình thành một gợn sóng nho nhỏ, chung quanh hoàng cung im ắng, không có chút nhân khí.
Tiểu Bạch từng bước một chậm rãi bước qua từng đống từng đống thân thể rời rạc, có khi không cẩn thận đạp phải một phần nào đó vang lên tiếng “răng rắc”, giữa hoàng cung trống rỗng tựa như Tu La địa ngục có vẻ dị thường khủng bố quỷ dị, khi Tiểu Bạch sắp vượt qua một cánh cửa dẫn đến một viện tử khác, vừa mới vượt qua một nửa, chân lại rụt trở về, thân mình đứng yên bất động, chỉ có mâu quang chậm rãi nhìn xuống xuyên qua sợi tóc màu đỏ liếc về một gốc cây đại thụ bị nhổ tận gốc, theo lốc xoáy rơi xuống ở phía bên trái.
Tiểu Bạch xoay người vẫn từ từ bước đến chỗ đại thụ đổ kia, thời khắc sắp tiếp cận đến, mười mấy Hắc y nhân nhảy ra còn có một người bị chặt đứt một tay cầm kiếm hướng về Tiểu Bạch mặt không chút thay đổi, cùng lúc hô: “Bệ hạ, chạy mau!!”
Mười mấy Hắc y nhân tạo thành một vòng vây không kẽ hở quanh Tiểu Bạch, ánh mắt mỗi người đích nhìn thẳng vào hai mắt không hề có tình cảm dao động của Tiểu Bạch, nhớ tới cảnh tượng tựa như luyện ngục lúc nãy, tâm không khỏi co rút một hơi, cứng ngắc cầm chắc kiếm trong tay, mười mấy người thẳng tắp đâm về phía Tiểu Bạch, nhưng trong khoảnh khắc hơn mười thanh kiếm sắp xuyên qua cơ thể Tiểu Bạch, lại bị Tiểu Bạch tay không vung lên, mười mấy người đều bị gió mạnh mẽ đánh bay ra ngoài, va đập thật mạnh vào tường rồi hộc máu ngã xuống.
Nhìn qua mười mấy người ngã xuống đất tạm thời không dậy nổi, mâu quang của Tiểu Bạch lúc này mới nhìn tới Diễm Nguyệt Cơ vẫn không nhúc nhích thất thần đứng đó, tựa hồ không tài nào phản ứng kịp, một canh giờ trước, Tiểu Bạch yếu đuối nhát gan tránh sau lưng Trúc Tử, giờ phút này lại giống như một vũ khí hình người lạnh lùng không hề có thất tình lục dục, mỗi người ở trước mắt đều là chuột kiến nhỏ bé mà thôi, phất tay một cái là tàn một sinh mệnh, Diễm Nguyệt Cơ nhìn thấy lãnh ý trong mâu quang kia, Diễm Nguyệt Cơ tự cho mình là thanh cao lúc này đây cũng không kiềm được sắc mặt tái nhợt lui về phía sau từng bước.
Khi Tiểu Bạch hàn ý đông lạnh sắp tiếp cận đến, Diễm Nguyệt Cơ mới thi triển khinh công nhảy đến một bức tường đã đổ một nửa, nhìn xuống Tiểu Bạch ở phía dưới, “... Mộ... Mộ Dung Bạch...... Ngươi không phải người...... Ngươi...... Ngươi rốt cuộc là cái gì?”
Đứng ở phía dưới, Tiểu Bạch nhíu mi tâm lại, tựa hồ rất không vừa lòng Diễm Nguyệt Cơ đột nhiên nhảy lên bức tường đổ, vì thế nương theo sức gió cũng nhảy lên tường, hoàn toàn không để ý đến nghi vấn của Diễm Nguyệt Cơ, nguy hiểm nâng tay phải chuẩn bị đánh về phía Diễm Nguyệt Cơ, lại bị Diễm Nguyệt Cơ nhanh chóng vung trường tiên cuốn lấy cánh tay.
“Ha ha...... Không nghĩ tới Diễm Nguyệt Cơ ta hôm nay lại ngu xuẩn đưa tới một ác ma, cũng không nghĩ tới Mộc Diễm quốc thế hệ quốc quân cuối cùng thế nhưng lại chôn vùi trong tay ta, ha ha...... Mộ Dung Bạch... Hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng.” Nói xong nắm chặt trường tiên trong tay, muốn quất cho Tiểu Bạch ở đối diện té xuống mặt đất. Nhưng trường tiên trong tay Diễm Nguyệt Cơ còn chưa nhúc nhích, đã bị Tiểu Bạch nắm lấy kéo Diễm Nguyệt Cơ kéo đến trước mặt bé, dùng cái tay bị quấn kia chộp thẳng đến cái cổ màu mạch của Diễm Nguyệt Cơ, năm ngón tay siết chặt cổ ả.
Đương khi Mộ Dung Lâm Phong tìm đến nơi, nhìn thấy Tiểu Bạch đẫm máu đứng thẳng trên tường, lạnh lùng thị huyết, sợi tóc rời rạc dính đầy huyết tích, trong mắt là tuyệt tình lạnh như băng quen thuộc.
Đồng tử trong mắt Mộ Dun
g Lâm Phong co rút lại thật nhỏ, trong tầm mắt không rõ ràng lắm, hình ảnh Tiểu Bạch cùng ngũ quan tang thương trong ký ức từ từ chồng lên nhau......
Tiểu Bạch...... đừng nên như vậy......
Tiểu Bạch của ta......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.