"Phí chữa bệnh?" Hải Đế ngẩn người một chút rồi cười: "Ở đây ta không có tiền, có điều Lô Địch Tam Thế là hậu đại của ta và Mạch Khẳng Tích, nó có thể đưa cho ngươi!"
"Không! Không! Không!"
Sở Thiên nheo mắt, giơ một ngón tay ra lắc đi lắc lại, "Tiền ta có rất nhiều rồi, dù là quốc khố của Khải Tát cũng chưa chắc nhiều hơn của ta. Hắc hắc, Quốc Mẫu là tiên tổ của Sắt Lâm Na, thì cũng là tiên tổ của ta rồi, vãn bối sao có thể đòi tiền của Quốc Mẫu chứ?!"
"Thế phí chữa bệnh mà ngươi nói…" tuy Hải Đế đã sống mấy nghìn năm rồi nhưng rõ ràng là không thành thục sự đời như độ tuổi.
"Ta chỉ cần Cách Lan Đặc đại đế đồng ý ta ba chuyện là được rồi!" Sở Thiên cười, "Thứ nhất, sau khi thân thể ngài ấy hồi phục thì giúp ta kéo dài tuổi thọ cho Sắt Lâm Na."
"Cái này ta có thể đồng ý thay!" Hải Đế gật đầu, "Hai chuyện khác?"
"Cái này… hắc hắc, sau này nói đi!"
Thật ra Sở Thiên chưa nghĩ ra hai chuyện còn lại là gì, chỉ là thuận miệng nói vậy, để sau này lấy được chút vốn.
Anh Cách Lạp Mỗ và A Mạt Kỳ liên thủ miễn cưỡng coi là ngang bằng được với Thần Hủy Diệt đang bị trọng thương, còn Mặc Phỉ Đặc, sau khi biết thân phận Thần Âm Mưu thì cẩn thận hơn rất nhiều, thắng lợi cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Sở Thiên quan sát tình hình rồi cũng yên tâm trèo lên núi băng cùng Hải Đế.
Trên sườn núi, đệ đệ của Mạch Khẳng Tích, võ sỹ mặc kim giáp kia đang dẫn đầu mười mấy con Hoàng Kim Long đánh hơn trăm con Long Thần Vệ, Hải Đế sau khi chào một tiếng thì thôi không để ý nữa.
Trên đỉnh núi, cuối cùng Sở Thiên cũng nhìn thấy bức tượng băng đang đứng sừng sững.
Mái tóc màu vàng kim, cơ thể tráng kiện, khí chất vương giả uy nghiêm, dáng vẻ của Mạch Khẳng Tích dường như chưa bao giờ thay đổi.
"Mạch Khẳng Tích, Phất Lạp Địch Nặc có thể chữa cho cơ thể của chàng!" Hải Đế kể lại chuyện lúc nãy rồi nói, "Chàng để hắn thử xem sao!"
Lúc lâu sau, Mạch Khẳng Tích chầm chậm mở mở mắt ra, "Cơ thể của ta hắn không chữa được đâu, đi đi!" Nguồn tại http://Truyện FULL
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên ngồi xuống trước mặt Mạch Khẳng Tích, xòe tay ra tính, "Từ sáng sớm hôm nay bắt đầu từ khi Cự Long tộc tập kích lá chắn băng tuyết cho đến bây giờ đã là một ngày rồi! Lúc nãy khi lên đây ta đã nhìn một lượt, ngoài kia ít nhất đã có hơn mười thi thể Hoàng Kim Long, vừa rồi Hải Đế Quốc Mẫu suýt mệt chết vì duy trì lá chắn băng tuyết!"
Tặc lưỡi mấy cái, Sở Thiên lắc đầu thở dài, "Vợ và huynh đệ liều mạng bên ngoài, ngươi thì lại trốn trong này. Chẹp chẹp, đàn ông mà như ngươi, dù là Hoàng Kim Long Vương hay là Cách Lan Đặc đại đế, ta cũng coi thường ngươi!"
Hải Đế trừng mắt nhìn Sở Thiên, "Phất Lạp Địch Nặc, Mạch Khẳng Tích không như những gì ngươi nói…"
"Quốc Mẫu đừng nói hộ hắn!" Sở Thiên vẫn đang khích Mạch Khẳng Tích, "Nếu là đàn ông thì ra ngoài giết Thần Hủy Diệt và Thần Âm Mưu đi!"
Lời nói Sở Thiên vô cùng cay nghiệt nhưng Mạch Khẳng Tích không hề động đậy, "Không cần phải khích ta, ta không thể rời khỏi ngọn núi này!"
"Đúng thế, đại ca tuyệt đối không được rời khỏi đây!"
Lúc ấy, đệ đệ của Mạch Khẳng Tích đã giải quyết xong Long Thần Vệ, cùng người trong tộc tiến lại, "Sứ mệnh của Hoàng Kim Long tộc chúng ta chính là bảo vệ ngọn núi băng này!"
"Nếu ngươi vẫn muốn bảo vệ nó thì ra ngoài cho ta chữa trị!" Sở Thiên nghiêm nghị, "Ta không biết dưới ngọn núi này có cái gì, nhưng ta cho ngươi biết, dựa vào sức mạnh của Hoàng Kim Long tộc các ngươi vốn không thể bảo vệ được nó!"
Vẻ mặt đệ đệ của Mạch Khẳng Tích hằm hằm: "Hừ, điện hạ…"
"Ngươi câm mồm, để lão tử nói!" Sở Thiên quát, "Vạn năm nay ngươi đã bị bao nhiêu lần trọng thương rồi? Dựa vào cơ thể của ngươi, nếu lúc này Thần Hủy Diệt đánh tới thì ngươi có thể đánh bại hắn không? Nếu ngươi là người thông minh thì lập tức ra đây để ta chữa trị!"
"Không cần phiền điện hạ, dù toàn bộ Hoàng Kim Long tộc có tử trận hết, ta cũng không rời khỏi đây, ngươi đi đi!"
Sở Thiên nộ khí xung thiên, nhưng vẫn cố hạ giọng, "Ta sẽ chữa cho ngươi vô điều kiện, chỉ cần ngươi ra đây!"
Mạch Khẳng Tích nhắm mắt lại, không còn chút khí tức nào nữa.
Sở Thiên hốt hoảng? Thế này là sao chứ? Bác sỹ không cần tiền, bệnh nhân không muốn chữa bệnh?! Khốn kiếp, Mạch Khẳng Tích có chết cũng chẳng sao, nhưng Sắt Lâm Na và đứa trẻ thì phải làm sao?!
Nghĩ đến đây, Sở Thiên lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói, "Vậy được, ngươi ra hay không ta không quan tâm nữa, nhưng năm đó ngươi từng đồng ý với ta sẽ kéo dài tuổi thọ cho Sắt Lâm Na!"
"Ba điều kiện đó ngươi làm được hết rồi?" Mạch Khẳng Tích mở mắt.
"Ta đem đến Thần Công Tượng Hoài Đặc, tuy ta không đạt được đến thực lực đỉnh cao của ngươi, nhưng Anh Cách Lạp Mỗ và A Mạt Kỳ liên thủ có thể đối phó với Thần Hủy Diệt, chúng có thể thay thế ta, nếu chưa được thì còn có cả Thần Sát Kiếp Mặc Phỉ Đặc trợ giúp. Như thế đủ rồi chứ?"
"Vẫn chưa đủ!" Mạch Khẳng Tích nhìn xuống dưới chân núi, hỏi: "Tại sao Thần Hủy Diệt chỉ có tam trùng Thần Lực?"
"Hắn bị Bào Uy Nhĩ đả thương!" Sở Thiên không hiểu tại sao Mạch Khẳng Tích bảo vẫn chưa đủ, những điều kiện đó rõ ràng hắn đã làm được rồi, rốt cuộc là còn thiếu cái gì?
Mạch Khẳng Tích chậm rãi nói: "Bảo ma sủng của ngươi cẩn thận đấy, Cát Nặc Tỷ Lợi bị trọng thương nhưng Thần Lực không hề bị suy giảm, nếu hắn muốn liều mạng thì vẫn có thể dùng tứ trùng Thần Lực."
"Sao ngươi không nói sớm?!" Sở Thiên giật mình, cuống cuồng lấy đá liên lạc ra.
"Này, này…!" không có tín hiệu đáp lại.
"Phất Lạp Địch Nặc, mọi vật phẩm ma pháp đều không dùng được ở đây!" Hải Đế nói.
Lúc này thì Thần Hủy Diệt muốn liều thật rồi.
Long Hoàng giả chống đỡ lại sự tấn công của Mặc Phỉ Đặc vô cùng vất vả, Cát Nặc Tỷ Lợi biết một khi Thần Âm Mưu thất bại thì hắn không thể chống lại được ba đối thủ!
Thế là, Thần Hủy Diệt rống lên một tiếng, xé rách áo, để lộ ra ba vết thương giữa ngực --- dấu vết mà cây kích ba chạc của Hải Thần Bào Uy Nhĩ để lại.
"Tứ trùng, Hủy Thiên!"
Tứ trùng Thần Lực thật sự đồng hóa mọi nguyên tố tự nhiên ở băng nguyên, biến chúng sang trạng thái hủy diệt không trật tự.
Uỳnh! Uỳnh!
Cự Long trên trời thi nhau biến thành thịt vụn, một trận mưa máu đổ xuống.
Băng nguyên cũng không ngoại lệ, từng tảng băng nháy mắt biến thành hư vô, sức nổ mạnh mẽ tấn công mọi thứ.
Nhưng mọi thứ đều dừng lại trước ngọn núi băng của Mạch Khẳng Tích. Gần một vạn con Cự Long vì đang ở trên khoảng trời phía trên ngọn núi nên may mắn thoát nạn.
Còn A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ, ngay khi tứ trùng Thần Lực xuất hiện đã thực hiện theo nguyên tắc "giúp kẻ khác đánh nhau không được liều mạng, thế là A Mạt Kỳ kéo Anh Cách Lạp Mỗ bay đi.
Tốc độ của A Mạt Kỳ thì dù là tứ trùng Thần Lực cũng đuổi không kịp, tiện tay, A Mạt Kỳ còn kéo luôn Mặc Phỉ Đặc theo.
"Cát Nặc Tỷ Lợi, tên khốn ngươi làm cái gì vậy? Không muốn sống nữa à?" Long Hoàng giả mặc Lời nguyền của Tử Thần nên không bị ảnh hưởng nhiều, "Vì nó mà liều mạng có đáng không?"
"Ít lời thôi! Giúp ta chặn chúng lại!"
Cát Nặc Tỷ Lợi không ngừng thổ huyết, nhưng vẫn ngẩng đầu lao về ngọn núi băng.
Thần Âm Mưu bất lực hét lớn: "Quay lại, còn dùng tứ trùng Thần Lực nữa thì đến linh hồn cũng không còn đâu!"
Cát Nặc Tỷ Lợi làm như không nghe thấy gì hết, mắt vẫn trừng trừng nhìn núi băng, tốc độ lại tăng lên.
"Khốn kiếp, tứ trùng Thần Lực? A Mạt Kỳ của lão tử có đuổi kịp cũng không chặn hắn lại được!" cái mồm quạ của Mạch Khẳng Tích sao lại còn chuẩn hơn cả Bối Lợi của đảo Bố Lôi Trạch vậy chứ?! Vừa dứt lời cẩn thận tứ trùng Thần Lực thì nó xuất hiện luôn!
"Ông chủ, chạy mau!"
A Mạt Kỳ lao tới, nhân lúc Cát Nặc Tỷ Lợi chưa đến kéo Sở Thiên đi, còn sự sống chết của Mạch Khẳng Tích và những người khác thì hắn không quan tâm nổi nữa.
Uỳnh!
Tứ trùng Hủy Diệt Lĩnh Vực đâm vào núi băng, Cát Nặc Tỷ Lợi thổ huyết bật lùi lại, núi băng không hề hấn gì.
Ở phía xa, mép Mặc Phỉ Đặc giật giật, "Lẽ nào nó ở đây thật?"
"Phì phò~~" Cát Nặc Tỷ Lợi thở nặng nhọc, nhưng trong thương thế lại tỏa ra ánh sáng của sự phấn khích, "Mạch Khẳng Tích, hắn là của ta!"
Nói rồi Cát Nặc Tỷ Lợi lại lao tới.
"Phất Lạp Địch Nặc, nếu ngươi vẫn là hậu duệ của Long Thần thì sau khi ta chết thay ta trấn thủ ngọn núi băng này!" Mạch Khẳng Tích bỗng ngẩng đầu lên.
Uỳnh!
Băng vỡ, người xuất hiện!
Một bóng hình vàng kim bao quanh bởi lục sắc tam trùng, mạnh mẽ lao về phía Thần Hủy Diệt.
Mạch Khẳng Tích muốn chết sao? Sở Thiên chỉ còn lại một suy nghĩ, năm đó khi Mạch Khẳng Tích ở đỉnh cao phong độ, cũng chỉ là tam trùng đỉnh phong, giờ hắn đã liên tục bị trọng thương, có thể duy trì tam trùng Thần Lực đã là quá sức rồi. Thế mà hắn lại muốn đi đối kháng với Thần Hủy Diệt có tứ trùng?!
"Hừ, quả thật nó ở đây!" ánh mắt Mặc Phỉ Đặc lộ ra một ánh nhìn phức tạp.
Bức tượng Mạch Khẳng Tích biết mất, nhưng trong máu trắng tinh khôi của đỉnh núi để lại một cái cửa động đen ngòm, từ bên trong không ngừng phun ra từng đợt khói mù.
Sở Thiên, A Mạt Kỳ, Anh Cách Lạp Mỗ ba người cùng cảm thấy vô cùng thoải mái. Đặc biệt là Sở Thiên, tiềm lực sinh mệnh sắp của hắn lại có dấu hiệu hồi phục.
Hai vị Hắc Ám Thần tộc Hủy Diệt và Âm Mưu không hẹn mà cùng thấy vui buồn lẫn lộn.
Thần Âm Mưu cúi đầu nghĩ ngợi chốc lát, cười lớn rồi bắt đầu hấp thụ đám khói mù. Còn Thần Hủy Diệt thì chăm chú nhìn Mạch Khẳng Tích.
Mạch Khẳng Tích bay lên đến giữa trời, khi sắp đâm vào Thần Hủy Diệt thì hét lên: "Tiên tổ, hậu duệ Mạch Khẳng Tích bất hiếu, chỉ có thể mượn sức mạnh của người!"
Khoảng cách rút ngắn, mái tóc dài màu hoàng kim của Mạch Khẳng Tích dựng ngược lên trời, hai tay không ngừng xoay vần, đám khí trên đỉnh núi bất ngờ thay đổi hướng, tụ lại trên người Mạch Khẳng Tích.
"Long Thần lực – Không Gian Liệt Trảm!"
Xoẹt!!
Thần Hủy Diệt thân thể tan tành, một nửa phần thi thể ở lại trên Hoan Thú đại lục, nửa còn lại thì tan biến vào các không gian khác rồi…
"Phất Lạp Địch Nặc, dùng Long Hoàng Lĩnh Vực bịt cửa động lại! Bảo vệ thân thể của tiên tổ!" Mạch Khẳng Tích dứt lời thì hạ mình xuống đất.
"Tiên tổ?" Sở Thiên ngơ ngác, ngoảnh đầu hỏi Mặc Phỉ Đặc, "Sao bây giờ? Ta đã không sử dụng được Long Hoàng Lĩnh Vực nữa rồi!"
"Anh Cách Lạp Mỗ, ngươi đi bịt cửa hang lại!" Mặc Phỉ Đặc nói, "Ngươi cùng huyết mạch với người ở bên trong, có lẽ có thể làm được!"
"Người ở bên trong?" Sở Thiên tim đập thình thịch, nghĩ đến một khả năng, "Ngươi nói bên trong là…"
"Đúng thế, bên trong chính là Long Thần!"