*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tiểu Mặc, ta gọi cậu như vậy được chứ?”
Nguyên Chiến giận: …Tiểu Mặc, ngay cả tôi cũng chưa gọi như vậy đâu.
Nghiêm Mặc không cho Tư Thản có cơ hội cự tuyệt, hắn thở nhẹ, nói: “Hỡi những oán linh đã chết, ba tộc Hữu Giác Nhân đã sắp sửa bị chia cắt, Vô Giác Nhân sắp quật khởi, nguyện cho linh hồn các người được yên giấc ngàn thu trong máu của kẻ thù.”
Không ít đốm sáng đỏ như máu chuyển thành ánh sáng bạc như ánh trăng, dần bay xa khỏi Tư Thản, chậm rãi tán vào không trung.
Ngay cả Nguyên Chiến, dù hắn không nhìn thấy nhưng hắn cũng cảm giác được bầu không khí tiêu điều và nặng nề trong sơn cốc giảm bớt một chút.
Tô Môn được mãng xà cuốn ở chính giữa cũng ngoan ngoãn không phát ra tiếng động.
Khi Nghiêm Mặc thi triển nguyện lực, Nguyên Chiến liếc nhìn thằng bé, không biết có phải thằng bé không nghe thấy lời kỳ nguyện của Nghiêm Mặc hay là nó không để bụng, mà nó lại dùng ánh mắt đầy vẻ sùng bái mà nhìn sư phụ nó.
Nguyên Chiến nghĩ, hắn phải tìm thời gian để nói chuyện với tiểu Bạch Giác. Nghiêm Mặc hiển nhiên rất thích thằng bé này, hắn không hy vọng sau này khi nó trưởng thành sẽ làm ra chuyện gì tổn thương đến Nghiêm Mặc. Nếu thực sự có nguy cơ như vậy tồn tại, hắn sẽ không chút do dự mà diệt trừ nguy cơ đó ngay từ đầu.
Tư Thản say mê mà thả lỏng người, vẻ mặt khi nhìn Nghiêm Mặc trở nên kỳ lạ: “Ta nghĩ chắc các cậu là người mà Hồ Liên bảo ta giết chết và bắt sống, còn cậu là ma vu mà gã hạ lệnh rằng nhất định phải bắt sống, đúng không?”
Đây là sự thật không cần phải hỏi, sơn cốc này bây giờ nhìn như không có ai nhưng kỳ thật trên những con đường mòn đều có một lượng lớn chiến sĩ Hữu Giác và chiến sĩ ma Vô Giác nô lệ mai phục, chỉ cần không phải người cần đến thì sẽ trực tiếp bị đuổi hoặc giết chết.
“Hồ Liên rất thích các chiến sĩ ma cấp cao và ma vu, bọn ta chỉ là con rối và là điểm mấu chốt để gã có thể kéo dài tuổi thọ và tiến cấp. Mà ta, là người sống lâu nhất bên cạnh gã, không phải vì ta nghe lời, cũng không phải vì năng lực của ta cường đại, mà là vì gã không dám để ta chết, gã sợ giết chết ta rồi sẽ không thể diệt được linh hồn ta.”
Tư Thản bỗng nhiên nói thật nhanh: “Linh hồn của Hồ Liên rất cường đại, cường đại hơn bất cứ linh hồn nào mà ta từng gặp, nhưng linh hồn gã không hoàn chỉnh, muốn giết gã, chỉ diệt thân thể gã vẫn chưa đủ, cậu cần phải… A!”
Tư Thản đột nhiên ôm ngực ngã khụy xuống, nét mặt cực kỳ đau đớn, thân thể y bắt đầu co giật.
Nguyên Chiến cảnh giác nhìn xung quanh, Nghiêm Mặc lập tức tiến lên kiểm tra Tư Thản.
“Tim anh đau sao? Tư Thản, tôi nói gì anh có nghe được không?” Nghiêm Mặc muốn giúp Tư Thản bình tĩnh lại, trước khi xác định bệnh tình của đối phương, hắn không dám tùy tiện hạ châm.
Đầu và cổ Tư Thản toàn là mồ hôi lạnh: “Trừng… phạt, gã đang… cảnh cáo ta…”
“Sao Hồ Liên có thể trừng phạt được anh? Nô lệ cốt nằm ở đâu?” Nghiêm Mặc thử hạ châm, thấy vẫn không có hiệu quả thì không miễn cưỡng nữa.
Tư Thản ôm ngực, môi đã bị chính y cắn đến chảy máu, y cố nén để không phải kêu lên hay lăn lộn, y đang ép mình phải quen với loại đau đớn này, so với trước kia y đau đến nổi phải lăn lộn trên đất hay kêu gào thảm thiết đã là khá hơn nhiều rồi: “Ở đây… gã đeo… nô lệ cốt vào… tim ta.”
Đây có thể xem là chuyện không có khả năng nếu lấy trình độ y học hiện giờ ra nói. Nhưng đây là thế giới có dị năng và vu thuật, rất nhiều chuyện không thể dùng lẽ thường để bàn luận, rất kỳ lạ là, Tư Thản bị mổ lồng ngực ra đeo nô lệ cốt mà vẫn không chết.
Nghiêm Mặc theo bản năng mà cẩn thận quan sát toàn thân Tư Thản, phát hiện hình xăm trên người y đều vô cùng hoàn chỉnh, không có một vết sẹo nào. Đối với một chiến sĩ nô lệ bị khống chế mà nói, đây cũng là chuyện không có khả năng.
Điều Nguyên Chiến quan tâm là: “Có phải có người giám thị anh không?”
Tư Thản gắng sức lắc đầu.
Nghiêm Mặc thấy y đau đến mức ngay cả nói cũng không nói nên lời, liền thay y giải thích: “Trong nô lệ cốt có sức mạnh linh hồn của kẻ khống chế, khi người bị khống chế làm ra chuyện gì trái nghịch với yêu cầu của nô lệ cốt, hoặc là nghĩ đến việc phản bội kẻ khống chế, mà suy nghĩ và hành vi đều sẽ sinh ra dao động linh hồn, dao động này sẽ kích thích cỗ sức mạnh linh hồn mà kẻ khống chế để lại trong nô lệ cốt, khiến nô lệ cốt trừng phạt người bị khống chế.”
Vừa nói, Nghiêm Mặc vừa giúp Tư Thản giảm bớt đau đớn, ban nãy hắn chưa rõ nguyên nhân, nhưng bây giờ đã biết tim Tư Thản bị đeo nô lệ cốt, hắn biết nên làm thế nào.
Nhịp thở của Tư Thản dần vững vàng hơn, thân thể cũng không còn co giật nữa.
“Cậu…”
“Tôi là vu y. Năng lực giỏi nhất của tôi là trị bệnh cứu người. Tôi có thể giúp anh giải trừ nô lệ cốt, nhưng nô lệ cốt bị tròng vào tim anh, nên tôi phải làm một cuộc phẫu thuật, cuộc phẫu thuật này khá phiền toái.” Không phải khá phiền toái, mà là cực kỳ phiền toái.
“Làm sao cậu biết cách giải trừ nô lệ cốt?” Tư Thản túm lấy tay Nghiêm Mặc, hai mắt lóe sáng.
Nghiêm Mặc gỡ tay y ra, bình tĩnh nói: “Tôi cũng là Cốt Khí Sư, mà vừa lúc tôi biết cách giải trừ nô lệ cốt, nếu nô lệ cốt của anh cũng giống loại mà tôi biết.”
Tư Thản nương theo tay Nghiêm Mặc mà đứng lên, Hồ Liên vẫn chưa muốn y chết, cho nên trừng phạt chỉ khiến y đau đớn, bình thường loại trừng phạt này sẽ kéo dài liên tục trong một giờ hay thậm chí là càng dài hơn, nhưng hôm nay lại ngắn đến mức làm y phải giật mình.
Cúi đầu nhìn cây kim ghim ở gần tim mình, trên đầu y cũng có, Tư Thản hỏi: “Mấy cái này ta giữ lại được không?” Như vậy y sẽ không sợ bị trừng phạt nữa.
“Xin lỗi.” Nghiêm Mặc lắc đầu: “Mấy cây kim này chỉ tạm thời khiến thần kinh đau đớn của anh bị tê liệt, kỳ thật trừng phạt vẫn còn đó, chỉ là anh không cảm thấy đau mà thôi.”
“Dạy ta, ta xăm vu văn cho cậu. Hồ Liên vẫn luôn muốn lấy được những vu văn này của ta, nhưng đến bây giờ ta vẫn không cho.” Tư Thản nói rất nhẹ nhàng, nhưng Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đều biết việc người này chống đối đã phải trả cái giá lớn thế nào.
Tim Nghiêm Mặc đập thình thịch, vừa rồi hắn đã đoán những hoa văn trên người Tư Thản không chỉ đẹp, mà hẳn là có tác dụng đặc biệt nào đó, quả nhiên!
Vu văn có phải là bước đầu tiên tạo ra bùa chú và chú văn không?
Nghiêm Mặc lập tức đồng ý, dạy Tư Thản học châm cứu, hắn giảm được giá trị cặn bã, lại có thể học tập kiến thức mới, cớ sao không đồng ý chứ?
Tư Thản thấy Nghiêm Mặc sảng khoái đồng ý thì ánh mắt khi nhìn Nghiêm Mặc càng thêm dịu dàng.
“Gần đây có ai khác không?” Nguyên Chiến lạnh giọng hỏi. Hắn cảm giác được xung quanh không có người, nhưng vì cẩn thận, hắn vẫn xác nhận lại lần nữa với Tư Thản.
Tư Thản nhìn về phía Nguyên Chiến, mỉm cười: “Đến chỗ ta, nơi của âm hồn, tuy chỉ có một mình ta nhưng âm hồn thì vô số. Trong cái sơn cốc này, không ai mạnh hơn ta, cũng không ai dám đến gần ta nếu không có sự cho phép của ta, trừ phi bọn chúng cũng muốn trở thành âm hồn trong sơn cốc này. Mà dù là kẻ nào tới gần, ta đều sẽ biết, trừ phi bọn chúng có tốc độ nhanh được như cậu.”
Lúc này, người đàn ông toàn thân trần trụi, nhưng từ vóc dáng đến khuôn mặt đều hoàn mỹ này tựa hồ như sáng bừng lên, đó là một loại tự tin về năng lực của mình, cùng với niềm vui khi nhìn thấy hy vọng.
Lúc này Nghiêm Mặc mới giật mình, lặng lẽ tròng lên người Nguyên Chiến một vòng phòng hộ. Nguyên Chiến quả thật rất mạnh, nhưng đối mặt với vu giả có năng lực khống chế linh hồn thì cũng giống như nhân loại đối mặt với ma quỷ không thể nhìn thấy, cho dù có sức mạnh thế nào thì cũng không thi triển được.
Tư Thản lại đột nhiên nhìn về phía Nghiêm Mặc: “Xung quanh cậu rất sạch sẽ, là vì cậu có thể thi triển… vòng hộ thuẫn ngăn cách linh hồn…?”
“Tôi đã nói với anh là linh hồn tôi không có thuần khiết mà.” Nghiêm Mặc cũng không thấy lạ khi đối phương có thể nhìn ra được. Hắn vừa tạo ra vòng hộ thuẫn, những âm hồn lúc ẩn lúc hiện đang lượn lờ quanh Nguyên Chiến lập tức bị ngăn cách.
Nguyên Chiến như hiểu ra cái gì, vừa đắc ý vừa sung sướng mà vươn tay sờ sờ gáy Nghiêm Mặc. Ừ, tư tế của hắn vẫn rất quan tâm hắn, đám đàn ông hoang dã khác cũng chỉ là đám đàn ông hoang dã mà thôi!
“Ta nghĩ Hồ Liên chắc chắn không biết cậu có năng lực này, càng không biết cậu có thể khiến âm hồn an giấc ngàn thu, nếu không thì gã đã không gọi ta tới bắt cậu.” Tư Thản đè lên ngực mình: “Ta nghe những âm hồn đó nói, ba tộc Hữu Giác hiện giờ đang nội loạn, có hai chiến sĩ ma Vô Giác phá rối bọn chúng, hai chiến sĩ ma Vô Giác kia hẳn là các cậu, rất tốt, ta không cần biết các cậu từ đâu tới, chỉ cần các cậu có thể đối phó với Hữu Giác Nhân, ta nguyện trả bất cứ cái giá nào.”
Tư Thản phát hiện khi mình nói như vậy, y không cảm nhận được bất kỳ sự đau đớn nào đến từ trừng phạt của nô lệ cốt, không khỏi vui sướng: “Mấy cây kim này có thể dùng được bao lâu?”
“Nhiều nhất là ba tiếng đồng hồ.” Châm huyệt không thể hoàn toàn giải trừ cảm giác đau đớn trên thần kinh, nó chỉ có tác dụng kích thích và ngăn cản tạm thời, không thể dùng lâu, nếu không sẽ bị phản tác dụng.
“Xem ra thời gian của chúng ta không còn nhiều, chúng ta không chậm trễ thời gian nữa. Ta biết cậu muốn thuyết phục ta, để ta trợ giúp các cậu, chuyện này không thành vấn đề. Bất cứ một chiến sĩ ma hay ma vu nào bị nô lệ cốt khống chế chỉ cần có cơ hội phản kháng đều sẽ không từ bỏ, mà cậu có thể giải trừ nô lệ cốt, còn có thể tạm thời ngăn cản được đau đớn đến từ trừng phạt, quả thực là đối tượng hợp tác không thể tốt hơn được nữa.” Sự bi thương khôn cùng phủ trên thân Tư Thản như lui đi, lúc này quanh người Tư Thản là sức sống mãnh liệt.
“Tiểu Mặc, ta gọi cậu như vậy được chứ?”
“Đương nhiên.” Nghiêm Mặc luôn có lòng tôn kính đối với những vu giả đã sống nhiều năm, huống chi Tư Thản chẳng những có năng lực cường đại, mà còn không có tính tình quái đản hay cực đoan như những lão quái vật đó, lại đẹp đến động lòng người như thế.
Nguyên Chiến giận: …Tiểu Mặc, ngay cả tôi cũng chưa gọi như vậy đâu.
Tư Thản lại mỉm cười, nụ cười thật sự có thể làm người ta mê luyến: “Tiểu Mặc, chút nữa ta sẽ thi triển một vu thuật cỡ lỡn, ngăn cách sơn cốc và cả ngọn núi này, khi đó ta sẽ đưa những chiến sĩ ma và ma vu Vô Giác bị nô lệ cốt khống chế tới, ta hy vọng cậu có thể dùng tốc độ nhanh nhất để giúp họ giải trừ nô lệ cốt, trước khi Hồ Liên phát hiện ra thì cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, ta sẽ nghĩ cách kéo chân gã và chiến sĩ Hữu Giác, nhưng thời gian sẽ không nhiều đâu.
Một khi Hồ Liên phát hiện không thể dùng nô lệ cốt để trừng phạt và khống chế ta, gã nhất định sẽ không màng tất cả mà dùng nô lệ cốt giết ta và các Vô Giác Nhân khác. Mà dưới tình huống gã không dám tiến vào sơn cốc, gã nhất định sẽ sử dụng cốt pháo có uy lực lớn để oanh tạc sơn cốc này. Cho nên khi chúng ta bắt đầu sẽ không có bao nhiêu thời gian, có lẽ ngay cả một tiếng cũng chưa đến.
Mặt khác, cậu có thể dùng điều kiện giúp giải trừ nô lệ cốt để thu phục những chiến sĩ ma và ma vu đó, năng lực của bọn họ không tồi, nhưng muốn khiến bọn họ nghe lời thì không dễ đâu. Bọn họ không tin vào lời thề, muốn thuần phục được thì chỉ có một biện pháp, chính là đánh đến khi chịu phục thì thôi.
Cuối cùng, nếu có thể, ta hy vọng cậu đưa thân thể ta rời khỏi sơn cốc, sau đó mặc kệ khi đó ta sống hay chết đều giúp thân thể ta giải trừ nô lệ cốt, chỉ cần cậu dùng linh hồn thề có thể làm được điều này, thì ngay bây giờ ta sẽ cho cậu vu văn.”
“Từ từ!” Nghiêm Mặc có chút rối, hắn muốn kéo vị Đại Vu cường đại này về phe mình, nhưng vì sao tình tiết lại bị đối phương khống chế rồi? Ngay cả điều kiện và hành động như thế nào đối phương cũng đã nghĩ kỹ, mà hắn thì chỉ cần chấp hành thôi?
Nguyên Chiến nhìn Tư Thản, không biết sao trong đầu lại trồi lên cái mặt của tên người cá Ngu Vu biến thái kia. Cũng cường đại như nhau, cùng sống không biết đã bao nhiêu năm, nhưng hình như Tư Thản xui xẻo hơn Ngu Vu một chút, bị người ta khống chế, không thể không làm một nô lệ an phận.
Nhưng xem đi, lão quái vật này chỉ cần có chút khả năng thoát khỏi giam cầm là sẽ lập tức nắm giữ quyền chủ động, có lẽ bọn họ sẽ biết ơn, nhưng tuyệt đối sẽ không đặt mình vào vị trí của kẻ yếu và kẻ bị khống chế.
Tư Thản hỏi Nghiêm Mặc: “Cậu còn điều kiện gì khác à?”
Nghiêm Mặc cũng là một kẻ thích khống chế, sao lại chịu nhường quyền chủ động cho người ta, hắn nhanh chóng động não, giơ bốn ngón tay lên: “Thứ nhất, tôi sẽ dùng tất cả sức mình để cứu anh mà không cần anh báo đáp. Thứ hai, chỉ cần anh có thể sống sót, tôi sẽ dạy anh thuật châm cứu, anh dùng vu văn để trao đổi cái đó, không cần dạy cho tôi ngay lúc này. Thứ ba, âm hồn trong sơn cốc quá nhiều, tôi muốn hiến tế cho bọn họ trước, để bọn họ an giấc ngàn thu. Thứ tư, tôi muốn biết nhược điểm của Hồ Liên, anh nhất định biết, đúng không?”
Tư Thản trầm mặc trong chốc lát: “Cái này không tính là điều kiện.”
“Tôi biết, vậy việc tôi hiến tế có gây trở ngại cho anh thi triển vu thuật không?” Tại vì nhìn ra anh là người muốn bị ép buộc, nên tôi mới nói như vậy đó.
“Có. Việc ta sắp làm cần có một lượng lớn âm hồn, cậu cho bọn họ an giấc ngàn thu và trở về với vòng tay của chúng thần thì ta sẽ không thể thi triển vu thuật.”
“Vu thuật đó của anh có làm hại đến những âm hồn ấy không?” Không phải Nghiêm Mặc thật lòng quan tâm cho âm hồn, mà vì sách hướng dẫn trong người hắn, nên hắn đã quen thói chuyện tốt nên làm phải làm trước, mắc công sách hướng lại tìm cớ trừng phạt hắn.
“Sẽ không, ta chỉ nhờ bọn họ hỗ trợ mê hoặc những Hữu Giác Nhân bên ngoài.”
Nghiêm Mặc tính nhẩm, hiến tế cho nhiều âm hồn như vậy chắc chắn cần tiêu hao nhiều năng lượng và thời gian, mà hắn còn phải giải trừ nô lệ cốt cho các chiến sĩ ma và ma vu, chuyện này cũng tốn thời gian và tinh lực của hắn.
Nếu trong khi Tư Thản thi triển vu thuật, hắn giải cứu những chiến sĩ ma đó rồi mới hiến tế cho âm hồn, vậy chỉ sợ thời gian sẽ không đủ, khi đó Hữu Giác Nhân tất nhiên đã phát hiện ra điểm dị thường của sơn cốc.
Nhưng nếu hiến tế cho âm hồn trước, thì Tư Thản sẽ không thể thi triển vu thuật cỡ lớn mê hoặc Hữu Giác Nhân, rồi cũng không thể kéo thời gian và tạo cơ hội cho hắn giải trừ nô lệ cốt.
“Cậu muốn hiến tế cho âm hồn, có thể chờ sau khi xong việc rồi lại đến, những cốt pháo đó dù có bắn phá thế nào thì cũng không giết được âm hồn.”
“Đúng vậy!” Nghiêm Mặc cười khổ, hình như hắn bị Tư Thản nắm mũi dắt đi rồi. Có điều, kết quả cuối cùng vẫn có lợi cho bọn hắn, nhỉ?
Tư Thản cảm thấy người thanh niên trước mặt có chút quá nhân từ, lại để ý đám người đã chết đi như thế, y cho rằng ngoại trừ y ra, thì không còn ai để ý đến những tử linh đó…
Nhưng Nghiêm Mặc như vậy lại rất hợp ý Tư Thản, y đã từng thấy quá nhiều tình cảnh tàn nhẫn, từng gặp quá nhiều kẻ lãnh khốc vô tình, một thanh niên mềm lòng thiện lương như vậy, đối với y và những chiến sĩ ma nương nhờ y mà nói lại là một chuyện tốt.
Huống chi người thanh niên này còn là một tư tế, tư tế thiện lương nhân từ không sao cả, chỉ cần thủ lĩnh đủ bình tĩnh và tàn nhẫn là được. Nếu không có thủ lĩnh như vậy, y cũng có thể giúp bộ lạc của thanh niên này bồi dưỡng một thủ lĩnh như vậy ra đời.
Nguyên Chiến vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Tư Thản, hắn thấy vẻ mặt Tư Thản nhìn tư tế của mình biến từ thưởng thức đến vừa lòng, hiện giờ còn lộ ra sự yêu thích như thể muốn mang về nhà nuôi, trái tim luôn kiên cường của hắn lập tức rối rắm: Vì sao Mặc của hắn cứ chiêu phải mấy loại không dễ chọc thế này, vừa thấy là biết không bình thường rồi.