Sau khi Lãnh Ngạo trở về từ bệnh viện, vẫn tự giam mình ở thư phòng.
Thư phòng của anh ở trên lầu cao nhất, trần nhà và tường đều làm bằng thủy
tinh chống đạn màu trà, căn phòng cũng thuần một màu tối nhìn rất u ám.
Đừng nhìn thư phòng âm u này, trang thiết bị đều là sản phẩm khoa học kỹ
thuật hiện đại nhất. Ví như mấy cái màn hình máy tính tinh thể lỏng treo trên tường đối diện bàn sách, ngoài việc quan sát toàn bộ tình hình bên ngoài còn là phương tiện để Lãnh Ngạo liên lạc trực tiếp với người phụ
trách bộ phận.
Lúc này, Lãnh Ngạo đang tựa vào ghế giám đốc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú khung hình trên bàn sách.
Trong khung là hình của một cô gái nhỏ, làn da trắng mềm, đôi mắt sáng long
lanh, sống mũi cao thẳng, ngũ quan xinh đẹp, là một tiểu cô nương có thể khiến đàn ông điên cuồng.
Lãnh Ngạo nhìn hồi lâu, lúc này thân thể mới giật giật, thoáng nghiêng về phía trước nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên tấm hình.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ một cái chớp mắt là lớn như vậy, mặn mà như vậy.
Anh vươn tay vuốt ve hình của cô gái nhỏ, môi, mũi, hồi tưởng lại cuộc sống mười mấy năm sớm chiều làm bạn, trên khuôn mặt nghiêm nghị lại hé ra
một nụ cười quỷ dị.
“Khả nhi, không phải tôi cố ý đánh đứt gân
chân em, ai bảo em không nghe lời đây?” Anh tự nói thầm, giơ cao khung
hình lên quá đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên đưa khung hình đến bên môi,
hôn một nụ hôn thật sâu lên gương mặt cô gái nhỏ trong hình.
“Khả nhi, hi vọng không có lần sau.” Môi anh rời khỏi khung hình, ngón tay lại vuốt ve mũi cô gái, vẻ mặt có chút nghịch ngợm.
Anh chính là quái dị như vậy, trước mặt cô gái mình yêu mến cho tới bây giờ cũng sẽ không nói lời xin lỗi, nhưng lúc chỉ có một mình ở thư phòng
thì anh sẽ nhận tội với khung hình của cô.
Đặt khung hình lại chỗ cũ, tiện tay cầm điều khiển lên, hướng về phía màn hình nhấn một cái,
không tới một lúc, hơn mười màn hình đều hiện lên một hình ảnh giống
nhau.
“Anh Ngạo, em muốn đi bơi!”
“Anh Ngạo, em muốn ăn cá!”
“Anh Ngạo, em muốn chơi diều!”
…
Đây là dáng vẻ nghịch ngợm khả ái của Khả nhi lúc năm tuổi quấn lấy anh mười lăm tuổi.
“Ngạo, sao người ta lại chảy nhiều máu như vậy?”
“Ngạo, anh ra ngoài đi, em muốn luyện đàn.”
“Ngạo, có ông nội theo em là được rồi, anh bận thì mau đi đi.”
“Ngạo, em không cần anh ở cùng, anh đi ra ngoài đi.”
…
Lúc Khả nhi lớn hơn một chút, anh yêu cầu không được gọi anh hai chữ “anh trai” nữa, không biết từ lúc nào đã bắt đầu sợ anh.
Lãnh Ngạo thở dài than thở, thân mình dựa về phía sau, dáng vẻ mệt mỏi mà tiều tụy.
Nhắm mắt lại, anh nhớ đến rất nhiều rất nhiều chuyện, tuổi thơ vừa tốt đẹp vừa âm u.
Anh ngậm chìa khóa vàng ra đời, có ông nội và cha mẹ thương yêu, nhưng đáng tiếc sự tốt đẹp đó chỉ duy trì mấy năm ngắn ngủi.
Cha anh rất yêu mẹ anh, nhưng mẹ lại rất sợ cha, mỗi lần mẹ ôm anh mẹ đều
nói: “Ngạo, mẹ rất muốn rời khỏi cha con, nhưng mẹ không dám.”
Khi đó anh mới hơn hai tuổi, căn bản không hiểu ý của mẹ anh là gì, chỉ có thể chớp mắt ngây ngốc lắng nghe.
Lúc anh năm tuổi, anh ôm xe hơi đồ chơi nhỏ lặng lẽ đẩy cửa phòng cha mẹ ra thì thấy cha mẹ thân thể trần truồng, cha còn đè trên người mẹ thở hổn
hển.
Thì ra cha là yêu mẹ như thế này, hôn chân mẹ, hôn môi mẹ, hôn từng nơi trên người mẹ.
Lúc anh đang ngẩn người nhìn lén thì tiếng súng vang lên, anh tận mắt thấy mẹ mình chỉa súng vào đầu cha.
Trong nháy mắt, drap trải giường màu trắng đã dính đầy máu tươi, cha ngã xuống vũng máu, mà người giết cha chính là mẹ.
Mẹ phát hiện ra anh, xoay người làm rớt súng, thần trí mơ hồ nói: “Ngạo,
mẹ tự do rồi, có thể đưa con đi chơi khắp nơi, con có vui không?”
Trên người mẹ dính đầy máu của cha, ánh mắt đờ đẫn, gương mặt vặn vẹo, anh đột nhiên cảm thấy cả bầu trời sụp đổ.
Cha yêu mẹ như vậy, sao mẹ lại tự tay giết chết cha, còn để mình tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này.
Sau đó không lâu ông nội mang người tới, kéo mẹ hắn đang điên cuồng đi theo.
Cha chết, mẹ lại điên rồi, tâm hồn yếu ớt của anh không cách nào chịu được
đả kích lớn như vậy, sau đó không còn mở miệng nói chuyện nữa.
Từ đó về sau, anh sống cô độc trong thế giới âm u của mình, không cười,
không nói, không để ý tới người khác, cũng không có người nào có thể cho anh sự ấm áp.
Không biết là vận khí anh tốt hay là ông trời thương hại anh, để anh gặp được Khả nhi.
Năm anh mười tuổi, Khả nhi vừa ra đời được năm tháng.
Năm đó, ông nội dẫn anh đến bệnh viện gặp bác sĩ tâm lý. Năm đó, cha của
Khả nhi mang cô đến khám bệnh cảm nhẹ. Lần đầu nhìn thấy cô, cô đang
ngồi trong xe em bé, mặt che khăn lụa, lộ ra hai chân trắng trẻo mập
mạp. Lúc ấy cha của Khả nhi đang nghe điện thoại ở một bên, thời gian
hơi lâu, đứng không xa xe em bé lắm. Mà anh vẫn đứng cách đó không xa
nhìn đôi chân trong xe trẻ con kia.
Chẳng biết tại sao anh thấy
đôi chân này rất đẹp, lúc đạp bên này lúc vung bên kia, lộn xộn khắp
nơi. Anh thừa dịp người lớn không chú ý lặng lẽ đẩy xe em bé đi. Lúc đi
ngang qua một đống cát cao, không cẩn thận vấp té làm xe em bé cũng lật
theo.
Anh ngã nhào trong đống cát, Tiểu Khả năm tháng cũng ngã
lên người anh, anh vừa nghiêng đầu đã thấy đôi chân xinh đẹp nhỏ nhắn
kia đang đạp lên vai anh.
Anh đứng dậy, ôm lấy Tiểu Khả, vén khăn lụa trên mặt cô lên, khuôn mặt khả ái nhỏ nhắn hiện lên trước mắt, còn
kêu i i a a, chảy nước miếng.
Lúc ông nội tìm được anh, anh đang cười với Tiểu Khả, cười đến vô cùng rực rỡ.
Anh nói với ông nội: “Con muốn cô bé.”
Chỉ ba chữ đơn giản đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của Khả nhi.
Cha Khả nhi có mở một công ty nhỏ, lúc ấy tài chính đang gặp vấn đề lớn,
ông nội nhân cơ hội nói anh muốn Khả nhi, nhưng cha cô cũng không lập
tức đáp ứng. Sau đó ông nội dùng thủ đoạn thường dùng trong giới hắc
đạo, uy hiếp đe dọa, cuối cùng đêm mưa một tháng sau ông ta mới chủ động giao Khả nhi ra.
Cứ như vậy, Khả nhi đến bên cạnh anh.
Có cô làm bạn, thế giới của anh không còn cô tịch nữa. Anh cho cô uống
sữa, kể chuyện cổ tích cho cô, ôm cô phơi nắng, cô trở thành trụ cột
tinh thần duy nhất của anh, là ấm áp duy nhất của anh.
Trí nhớ tối tăm mà lại tốt đẹp, Lãnh Ngạo nâng mí mắt, hình ảnh ngừng lại trên màn hình là năm Khả nhi mười bốn tuổi.
Một bé gái sơ sinh chỉ biết ô ô a a nói chuyện đã trưởng thành, trở thành một tiểu cô nương người gặp người yêu.
Anh đứng lên, chậm rãi đi tới gần màn hình máy tính, hơn mười màn hình đều
đang phát hình ảnh xinh đẹp khả ái. Mái tóc đen mượt, ngũ quan không thể bắt bẻ lộ ra hơi thở mê người, làn da trắng noãn tựa như nước trái cây
ngon lành, còn có đôi chân nhỏ bé đang giẫm lên cánh hoa rơi trên cỏ kia đặc biệt mê người.
Tiếng di động dồn dập cắt đứt suy nghĩ của anh, anh nhận, sau khi nghe thì lại cầm điều khiển lên lần nữa.
Sau khi nhấn điều khiển, cảnh tượng và người trên màn hình biến đổi.
Anh nói với màn hình máy tính thứ nhất: “Lãnh Ưng, tình huống chỗ anh thế nào?”
Trong màn hình là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, để râu quai nón: “Thiếu chủ, thành phố Giải Trí và sòng bạc hết thảy đều có sắp xếp.”
Anh nói với màn hình thứ hai: “Lãnh Lang, chỗ cậu thế nào?”
Trong màn hình là một thư sinh anh tuấn: “Thiếu chủ, tình hình kinh doanh của tập đoàn Lãnh thị rất tốt.”
Anh lại nói với màn hình thứ ba: “Lãnh Xà, chỗ ông thì sao?”
Trong màn hình là một lão đầu mặt đen: “Chỗ tôi mua bán vũ khí có chút vấn đề nhưng tôi sẽ giải quyết nhanh thôi, nếu thiếu chủ tin tưởng xin cho tôi thêm ba ngày nữa.”
“Được, tôi tin ông.”
Cứ như vậy, anh nói với từng màn hình máy tính, hỏi thăm các phụ trách ở phân bộ, cho đến khi đến màn hình cuối cùng.
“Lãnh Hổ, khai thác mỏ là việc cực khổ, còn là mỏ kim cương, người kia khó giữ bí mật, cậu phải cẩn thận một chút.”
“Vâng, thiếu chủ, tôi sẽ cẩn thận.”
“Ngày mai tôi sẽ đến đó.” Ánh mắt anh tăm tối, “Chuyện này dù sao cũng quan hệ đến vụ mua bán hàng tỷ, tôi vẫn không yên lòng.”
___
Đừng thấy Lãnh Ngạo chỉ ở trên đảo nhỏ nhưng anh lại có thể điều động toàn
bộ sản nghiệp kinh doanh, chuyện công ty, chuyện thành phố Giải Trí, cả
chuyện mua bán vũ khí. Anh chỉ cần nhấn nút là đã có thể điều khiển cả
vương quốc của anh. Anh có thể không phí sức nắm giữ vương quốc của
mình, nhưng anh vẫn không có cách nào hoàn toàn nắm chắc Thước Tiểu Khả.
Tiểu cô nương đã ở cạnh anh mười sáu năm, so với vương quốc Hắc Ám của anh
thì quan trọng hơn nhiều, nhưng anh luôn có cảm giác buồn bã mất mác.
Anh sợ, sợ mất cô, sợ đột nhiên có một ngày mở mắt ra sẽ không thấy cô đâu
nữa. Nên anh hạn chế tự do của cô, cho dù là cha mẹ ruột thịt anh cũng
không cho phép họ gặp nhau.
Anh yêu, yêu cô đến mê muội, nên anh
đoạt lấy cô. Đêm đó, anh liếm bàn chân xinh đẹp của cô, cảm thấy thế
giới mình không còn cô độc, không còn bóng tối nữa. Anh hôn môi cô, cảm
thấy mình không còn một mình. Anh xỏ xuyên qua thân thể cô, một khắc
tiến vào kia, anh cảm thấy bọn họ không còn phân tách nữa mà đã hòa làm
một thể.
Khả nhi của anh, chỉ có thể là Khả nhi của anh. Từ nay
về sau, cô sẽ là một đoạn xương của anh*, hợp với thịt. Cô chính là sự
ấm áp của anh, một khi mất đi, cả thế giới của anh sẽ sụp đổ. (*nguyên
văn là “siết cốt”, đại khái là cái xương bị siết chặt vào thịt, nhưng
mình không biết diễn tả lại thế nào cho hay nên biến tấu một chút)
Nghĩ tới Thước Tiểu Khả vẫn đang dưỡng thương, tâm anh lại thấy bất an.
Chỉnh điều khiển, màn hình máy tính toàn bộ đổi thành hình ảnh trong phòng bệnh.
Tiểu Khả đang say ngủ, nửa mặt áp trên gối, nửa mặt lộ ra, tóc xõa ra, đen trắng giao nhau, hình ảnh mê người.