Điều Đó Có Thực Sự

Chương 37: Lần đầu




Mộc Miên cả ngày hôm nay ở nhà nấu ăn cùng dì giúp việc và dì Hoàng. Cô đợi anh cả buổi tối nhưng thấy anh không về, điện thoại anh cũng không nghe. Cô bắt đầu lo lắng nhưng thư ký Trần nói với cô rằng anh đang bận nên sẽ về trễ. Cô nghe vậy thì cũng yên tâm vào ăn một ít.
Trời đã khuya anh vẫn chưa về, cô vào tắm, vừa tắm xong thì nghe điện thoại reo. Cô chỉ vội quấn một khăn tắm dài nghe đi ra nghe điện thoại, là mẹ cô. Mẹ cô gọi cho cô nói rằng bệnh viện ba cô lỗ vốn rất nhiều từ khi bị điều tra. Bà buồn vì cô vừa lấy chồng mà gia đình đã gặp chuyện. Mộc Miên nghe mẹ nói vậy thì nói với bà rằng cô sẽ nhờ chồng. Bà nghe vậy thì trong lòng thấy ái ngại bởi chưa gì mà bà phải nhờ vả con rể đến hai lần. Bà sợ rằng nhiều người sẽ cho rằng cô lợi dụng anh nên bảo thôi. Cô trấn an mẹ rằng không sao cả, Tuấn Minh không phải là người thấy chết không cứu mà đặc biệt là nhà vợ.
Vừa tắt máy thì Tuấn Minh liêu xiêu mở cửa phòng ngủ đi vào. Mộc Miên nghe thấy thì giật mình, cô thấy anh đã về thì vui vẻ hỏi:
- Sao anh về trễ thế?
Anh không nghe câu hỏi của cô mà cứ nhìn vào cơ thể đang quấn một chiếc khăn mỏng. Mộc Miên nhận thấy ánh mặt của anh thì giật mình bây giờ cô đang không mặc quần áo.
Cô ngại ngùng nói đi thay quần áo nhưng bị anh cản lại. Anh nhìn cơ thể cô nói:
- Sao bây giờ chưa ngủ?
Mộc Miên trả lời anh:
- Em mới nói chuyện với mẹ xong ạ.
Anh hỏi lại:
- Nói chuyện gì mà khuya như vậy?
Mộc Miên trả lời nhân tiện nhờ anh:
- Mẹ nói là bệnh viện lỗ vốn khá nhiều từ khi bị kiện.
Tới lúc nhờ anh cô khá ấp úng:
- Bệnh viện có…có chuyện anh…anh có thể giúp…giúp một chút được không?
Anh nhìn thẳng vào cơ thể cô nhếch môi cười nhạt:
- Tôi có thể giúp gì đây? Em cũng biết nhờ vả đấy?
Cô nghe giọng anh lạnh nhạt lạ lạ nên hỏi:
- Anh sao thế?
Ngửi thấy trên người anh có mùi rượu cô hỏi:
- Anh…anh uống rượu sao?
Anh hừ lạnh, nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô anh tức điên lên mỉa mai:
- Người ta muốn nhận lại thì phải bỏ ra. Em muốn có được nhưng không chịu bỏ ra thứ gì.
Mộc Miên thấy anh tức giận thì không tránh hốt hoảng:
- Ý anh là sao?
Anh lại gần nâng cằm cô lên:
- Em biết không, mọi lợi ích mà ai có được đều phải hi sinh, bỏ ra rất nhiều. Em muốn anh giúp vậy em hãy bỏ ra cái gì đi.
Nói rồi anh ôm chặt cô hôn lấy đôi môi nhỏ. Mộc Miên bất ngờ trước hành động này của anh cô gắng sức đẩy anh ra. Cô đẩy được anh ra, anh tức giận lao tới ôm chặt cô vào lòng rồi tiếp tục đè lên đôi môi của cô. Anh hôn ngấu nghiến cánh môi hồng cại hàm răng bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ. Mộc Miên cố đẩy anh ra nhưng anh không một chút di chuyển. Anh hôn nhưng đúng hơn là cắn, anh nhừ nát đôi môi cô thật lâu. Thấy cô mềm nhũng không còn phản kháng anh ôm cô đến giường, ôm cô vừa hôn vừa từ từ đặt cô xuống.
Anh buông tha cho miệng nhỏ của cô, được anh thả ra Mộc Miên như vừa thoát khỏi cánh rừng sa mạc mà thở hổn hển. Cứ ngỡ anh đã buông tha nhưng cô hốt hoảng khi thấy anh cởi bỏ khăn tắm trên người cô. Nắm lấy bàn tay cản hành động này nhưng anh đã nhanh hơn cô, chiếc khăn tắm bị anh vứt sang một bên. Cơ thể trần trụi của cô hiện ra. Anh cũng cởi y phục vủa mình.
Mộc Miên biết anh muốn làm gì, cô muốn cản, nhưng sức cô không địch nổi anh. Hai tay cô chống lên vai anh đẩy ra nhưng không được. Anh hôn xuống bả vai, xương quai xanh. Lần đầu tiên bị người khác động chạm thân thể Mộc Miên sợ hãi, cô cố gắng cản bảo nhiêu thì anh càng lấn tới bấy nhiêu. Cô bật khóc, sợ hãi.
Tuấn Minh như không nghe tiếng khóc của cô. Anh càng hôn ngấu nghiến khắp bả vai, chiếc cổ trắng ngần để lại nhiều vết đỏ hoan ái. Anh hôn xuống đôi gò bồng mềm mại, một bên anh nắm lấy miết nhẹ rồi xoa bóp, một bên anh hôn lên đầu nhũ. Mộc Miên vừa đau vừa cảm thấy khác lạ lâng lâng. Cô vừa rên nhẹ vừa đau đớn.
Anh vừa hôn ngực cô cánh tay nắm ngực cô cũng không yên phận mà đưa xuống dưới lần mò bên trong nơi nhạy cảm. Bị xâm phạm, Mộc Miên la lên nhưng sau đó anh nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó khiến nó trở nên ẩm ướt. Cảm thấy hành động đó của anh Mộc Miên như có cảm giác khoái cảm trong lòng, cô vừa rên rỉ vừa cảm thấy khó thở lồng ngực.
Sau đó anh tiến vào, Mộc Miên đau đớn hét toáng lên. Anh cứ tiến vào khiến cô tái mét vừa thở dốc vừa đau đớn. Đau quá, cô đẩy người anh ra:
- Anh…anh…đừng…đừng…xin anh đi ra đi.
Tuấn Minh không nghe thấy vẫn tiếp tục công việc của mình. Mộc Miên không thấy anh trả lời, cô vừa mệt vừa khóc.
Thấy cô như vậy, anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Bị anh hành cả đêm, khi anh vừa xong cô cũng ngất đi, anh cũng ôm cô vào lòng rồi thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.