Hôm đó Dương Hoàng An nói chuyện với Tống Gia Tuệ trong nhà hàng cô ta đã cảm thấy chẳng ưa gì cô rồi. Thật không may tối nay lại chạm mặt cô, Phương Ánh Nguyệt cứ tưởng mục tiêu của Tống Gia Tuệ và Diệp Hàn Lâm là bộ trang sức này, cô ta chỉ muốn đưa giá nó lên cao hơn chứ chưa từng nghĩ sắp tới lúc đạt được thì hai người họ lại bỏ cuộc.
Mục đích chính của cô ta tới đây là đi chơi, lấy đâu ra 140 triệu đô?
Tống Gia Tuệ lắc lắc đầu, lịch sự trả lời “Tôi chỉ là tơi đây xem thôi, không có tiền mua”.
Phương Ánh Nguyệt lại hướng ánh mắt về phía Diệp Hàn Lâm, kiêu ngạo “Anh không phải là tình nhân của cô ấy à? Người ta thích bộ trang sức này như vậy, sao anh không mua tặng?”
Diệp Hàn Lâm nhếch môi, thái độ hờ hững nhắc lại chuyện cũ “Phương tiểu thư à! Tôi nói cô biết không phải ai cũng qua đường nhiều người như cô cả. Chẳng phải suýt chút nữa bác sĩ Lý của chúng tôi đã mất đời trai vào tay cô sao?”
“Anh…” Cô ta tức tới mức không nói được lời nào.
“Miệng cô nói những lời sạch sẽ một chút, còn nữa, bây giờ ban tổ chức nhất định đang đợi cô tới để trả tiền đấy, trả bằng chi phiếu hay tiền mặt thì cô hãy xem xét đi, đừng đứng đây phí thời gian nữa”.
Phương Ánh Nguyệt tay nắm thành nắm đấm, siết chặt lại với nhau, nhìn trừng trừng Diệp Hàn Lâm và Tống Gia Tuệ “Đừng có đắc ý sớm quá, hôm nay do tôi không cẩn thận mà rơi vào bẫy của các người, nhưng các người coi chừng đấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hai người đâu”.
“Cũng may tôi không có diễm phúc như bác sĩ Lý, để lọt vào mắt xanh của cô. Nếu không đúng là cuộc sống tôi chẳng thảnh thơi như bây giờ rồi!”
Ánh mắt Phương Ánh Nguyệt không giấu được tức giận nhưng lúc này người phụ trách buổi đấu giá tìm đến Phương Ánh Nguyệt, mời cô ta đi thanh toán. Nhưng khuôn mặt cô ta nhìn người phụ trách lúc này chỉ còn sự bất lực làm cho người phụ trách tối sầm mặt lại “Cô à! buổi bán đấu giá của chúng tôi hôm nay chủ yếu là bộ trang sức này, mong cô đừng kéo dài thời gian nữa”.
Phương Ánh Nguyệt nắm chặt hay tay vào nhau, nhà cô ta đúng là có tiền nhưng cũng không thể để cô ta tùy tiện đốt tiền như thế này. Cô ta lại quay ra nhìn Diệp Hàn Lâm “Anh cố ý đúng không?”
Diệp Hàn Lâm cầm cổ tay Tống Gia Tuệ đứng lên, nói giọng hết sức nhẹ nhàng: “Sớm chịu thua đi thì có phải chẳng có chuyện gì xảy ra không?” Nhìn thấy cô ta định nói gì nữa, Diệp Hàn Lâm trực tiếp cắt ngang “Được rồi chúc mừng cô đã đấu giá thành công bộ trang sức đó nhé! Chúng tôi đi trước”.
Tống Gia Tuệ đi theo Diệp Hàn Lâm rời khỏi đó không quan tâm Phương Ánh Nguyệt sẽ giải quyết chuyện này ra sao. Lúc lên xe, cô mới hỏi những thắc mắc nãy giờ từ cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ của họ.
“Lúc nãy anh nói bác sĩ Lý là anh Nhân sao?”
Diệp Hàn Lâm khởi động xe, vừa lái vừa nói “Còn ai vào đây nữa! Kể em nghe, đó là một câu chuyện hết sức ly kì. Phương Ánh Nguyệt là một dân chơi có tiếng, những người thường tới mấy quán pub ở thành phố H và thành phố A ai chẳng biết cô ta. Anh trai cô ta làm bác sĩ ở bệnh viện cùng khoa với Lý Thiên Nhân, trong một lần tìm anh trai để giải quyết rắc rối của bản thân gây ra, Phương Ánh Nguyệt đã gặp bác sĩ Lý và chẳng may người bạn xấu số của anh lọt vào mắt xanh của cô ta.
Chuyện gì đến cũng phải đến, cô ta hôm nào cũng tối đi pub, sáng lại đến bệnh viện tìm bác sĩ Lý khám bệnh mặc dù chẳng có bệnh gì cả. Thậm chí Phương Ánh Nguyệt còn một mực đòi bác sĩ Lý khám phụ khoa cho cô ta nữa”.
Nói đến đây Diệp Hàn Lâm đột nhiên cười phá lên “Em chưa nhìn thấy biểu cảm của Lý Thiên Nhân khi kể lại chuyện này đâu, cậu ấy sợ Phương Ánh Nguyệt còn hơn ma nữa ấy!”
Tống Gia Tuệ khi nãy nhìn cô ta ăn mặc thời thượng, có hơi hở một chút nhưng đúng là mắt thẩm mỹ không tồi, dáng người cũng đẹp nữa không ngờ lại bạo đến mức như vậy.
“Vậy còn việc bác sĩ Lý suýt mất đời trai là như thế nào?”
“Sau bao ngày dùng kế “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” thì đã có cơ hội cho cô ta. Lần đó bệnh viện tổ chức tất niên ở một khách sạn năm sao, lại không phải ngày trực của Lý Thiên Nhân nên cậu ta cũng tham gia. Phương Ánh Nguyệt biết được thông tin đó từ anh trai nên không biết dùng cách nào đã bỏ thuốc được bạn anh và xém chiếm đoạt được cậu ta. Cũng may với kinh nghiệm làm bác sĩ, Lý Thiên Nhân đã gắn gượng liên lạc được với anh.
Lúc anh đến trên người hai người họ chỉ còn bộ đồ trong, nói đi cũng phải nói lại nhìn Phương Ánh Nguyệt lúc đó thân hình bốc lửa, quyến rũ khỏi phải bàn. Nếu là người khác có khi lại hưởng thụ một đêm xuân này rồi”.
Tống Gia Tuệ nghe xong cũng hơi e dè cô ta, từ chuyện quá khứ đến bây giờ chắc Phương Ánh Nguyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Diệp Hàn Lâm.
“Khi nãy anh còn chọc tức cô ta như vậy không sợ một ngày nào đó bị trả thù sao?”
“Sợ! Tất nhiên là anh sợ rồi! Người như cô ta chuyện gì chẳng dám làm. Nhưng đó là chuyện của hai năm trước rồi, bây giờ nghe đâu cô ta đang chuẩn bị “lái máy bay” con trai chủ tịch Thành phố H”
Tống Gia Tuệ ngạc nhiên, hôm trước chẳng phải thấy đi cùng Dương Hoàng An sao? Chẳng lẽ…
“Anh biết con trai chủ tịch Thành phố H là ai không?”
Diệp Hàn Lâm cười, hỏi nửa thật nửa đùa “Anh không! Không phải em hứng thú với dàn “hậu cung” nam sủng của cô ta đấy chứ? Đừng lo! Chồng em không có trong đấy đâu!”
Tống Gia Tuệ nghe thấy sự trêu chọc trong đó nên đỏ mặt, không nói gì thêm.
Diệp Hàn Lâm lái xe đưa cô về khách sạn Hoàng Minh Huân đang ở, sau đó trở về khách sạn của mình.
Khi vừa bước vào phòng, ánh mắt Hoàng Minh Huân dán chặt vào người cô, khuôn mặt tối sầm, hỏi “Tối nay ngoài buổi đấu giá còn đến đâu không đấy? Là Diệp Hàn Lâm để em mặc thành ra thế này à? Hở hết cả ngực rồi!”, anh còn có thể nhìn thấy khe giữa ngực cô nữa.
Tống Gia Tuệ vừa đặt chiếc túi xuống liền nghe thấy tiếng của Hoàng Minh Huân, tuy bộ váy này có hơi hở thật nhưng nghe anh nói cứ như tra khảo vậy, cô liếc nhìn anh trả lời “Anh đang nói cái gì đấy? Em đi tham gia một buổi đấu giá trang sức, lẽ nào người ta đều ăn mặc lịch sự đẹp đẽ còn em phải mặc đồ thể thao mới được à?”
Hoàng Minh Huân đi lại chỗ cô, kéo vào ngực mình, phả hơi nóng vào tai cô “Không phải không cho em mặc đẹp! Nhưng thế này không có anh bên cạnh, biết bao người nhòm ngó thì phải làm sao?”
Sắc mặt cô có chút biến đổi, anh ghen rồi sao?