“Em không muốn trong buổi đấu giá bị người ta nhìn như vật thể lạ. Có anh Lâm là bạn thân của anh đi cùng, lẽ nào anh cũng không tin tưởng anh ấy?”
Hoàng Minh Huân đương nhiên là tin tưởng Diệp Hàn Lâm, nhưng vợ anh chỉ được mặc thế này cho anh xem thôi! Anh không nói gì nữa cúi xuống hôn cô, Tống Gia Tuệ bỏ qua chuyện vừa rồi cũng nhiệt tình đáp lại.
Đến khi buông ra, khóa váy phía sau đã bị anh kéo ra, bộ trang phục từ từ tuột xuống, làn da trắng mượt mà của cô như nhảy bổ vào mắt Hoàng Minh Huân.
Chiếc váy được thiết kế sát người làm cho người nhìn có cảm giác cơ thể cô được mạ một màu vàng lấp lánh, khi vừa kéo khóa của chiếc váy xuống, cơ thể cô lờ mờ hiện ra, làm cho người đối diện có những cảm giác lâng lâng, mơ mộng xa vời.
Hoàng Minh Huân như bị mắc lời nguyền của phù thủy, anh gạt chiếc váy sang một bên, bế phốc cô đặt lên giường.
“A! Em còn chưa tắm!” trước mặt Tống Gia Tuệ là ánh mắt rực lửa như muốn thiêu đốt cô thành tro, trái tim cô lúc này đập loạn cả lên.
Bàn tay anh đã ôm trọn lấy cơ thể trắng ngần nõn nà của cô, lúc này mới nhìn cô cười nói “Dù gì thì lát nữa cũng vẫn phải tắm, bây giờ chưa tắm thì anh cũng có chê em đâu…”
Mặt Tống Gia Tuệ đỏ bừng lên, vội vàng nắm lấy hai tay anh, ánh mắt với vẻ cầu xin “Vậy… vậy lần này đừng bắt em chủ động nữa nhé!”
Hoàng Minh Huân cười lớn, vùi đầu vào cổ cô để lại vài dấu vết trên đó, bảo “Xem tâm trạng anh thế nào đã!”, anh từ từ hạ thấp mình xuống, bức tường trắng của khách sạn phản chiếu hình ảnh hai người trên giường, không gian tĩnh mịch trong phòng bị phá vỡ bởi những tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp… chỉ những điều đó thôi làm cho người khác cũng phải đỏ mặt.
Ngày hôm sau Hoàng Minh Huân dậy sớm tranh thủ giao việc công ty cho cấp dưới xử lý trước, còn mình lại nghỉ một ngày đưa cô đi chơi vài địa điểm nổi tiếng ở Trung Hoa trước khi về nước với Diệp Hàn Lâm.
Tống Gia Tuệ tự nhiên cảm thấy Hoàng Minh Huân cởi bỏ lớp vỏ lạnh lùng bên ngoài liền trở nên dịu dàng, ấm áp vô cùng. Hai người đi chơi từ trưa tới chiều, anh còn giúp cô thắng được một con thú bông trong khu vui chơi nữa. Thậm chí, Hoàng Minh Huân còn cùng cô đi ăn mấy món lề đường, mặc dù không tình nguyện lắm nhưng anh cũng đã vì cô làm việc mà trước đây anh chưa từng làm bao giờ rồi. Như vậy cũng có thể xem nhờ buổi hôm nay tình cảm giữa họ tăng lên không ít.
[…]
Hoàng Minh Huân để Tống Gia Tuệ về nước cùng Diệp Hàn Lâm trước, anh giải quyết xong công việc ở đây cũng phải từ năm đến bảy ngày nữa mới về được.
Suốt một tuần đầu học kì mới Tống Gia Tuệ đi học chẳng thấy Tống Gia Linh đâu, cũng chẳng có chuyện tình cờ gặp ở sân trường như trước kia. Tưởng đâu đã được yên ổn rồi nhưng đâu ngờ lại có chuyện lớn xảy ra.
Buổi chiều cuối tuần đó, cô vốn dĩ muốn gọi hỏi xem Hoàng Minh Huân khi nào về đến, cô muốn đến sân bay đón anh nhưng không ngờ lại đột nhiên nhận được điện thoại của Tống phu nhân. Đầu dây bên kia bà ấy khóc nức nở bảo cô đi khuyên bảo người chị gái Tống Gia Linh của cô.
Tống Gia Linh đang làm loạn ở chỗ Trần Nam làm việc. Tống phu nhân khổ tâm lắm mới phải nhờ đến cô, xem cô như một niềm hi vọng.
Lúc Tống Gia Tuệ tới nơi, Tống Gia Linh vẫn đang trong cơn điên tiết, đuổi theo một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp mắng chửi tơi bời “Tình cảm của tôi với Trần Nam thế nào chứ? Cô tự nghĩ mình là cái gì mà muốn tôi rút lui nhường lại Trần Nam cho cái đồ kẻ thứ ba như cô? Đừng có mà nằm mơ! Chỉ cần một ngày Tống Gia Linh này chưa chết thì cô mãi mãi bị người ta gọi là kẻ thứ ba mà thôi – kẻ đi cướp chồng người khác!”
Tống Gia Linh và người phụ nữ kia đánh nhau đến tơi tả, trên mặt vẫn còn những vết bầm tím, không ai dám lại can ngăn. Tống Gia Tuệ đột nhiên nhớ tới hình ảnh của bản thân vào cái ngày mà cô nhìn thấy Tống Gia Linh và Trần Nam ở với nhau trên giường trong phòng cô ta, lúc đó cô cũng có vẻ giống với Tống Gia Linh bây giờ, tức điên người, tức muốn chết. Nhưng hôm nay tình thế đã thay đổi, người bị kẻ thứ ba chen chân vào lại biến thành Tống Gia Linh.
Tống Gia Tuệ cũng không nói được chính xác cảm giác của bản thân lúc này rốt cuộc là như thế nào, có chút tê tái, xót xa, có chút bừng tỉnh, thấy mình vẫn còn may mắn vì lí trí hơn Tống Gia Linh bây giờ nhiều.
Vì Trần Nam mà hai chị em cô chẳng thèm nhìn mặt nhau nữa, nhưng cũng vì Trần Nam mà hai chị em cô lại có thể đứng cùng ở một chiến tuyến để chiến đấu – ngay bây giờ!
Cô không thể đứng nhìn Tống Gia Linh như bị điên thế kia mà không quản, hoặc kể cả cô không thèm quan tâm nhưng Tống phu nhân nhất định cũng không chịu để yên, cuối cùng thì Tống phu nhân cũng đã tìm đến cô. Bởi vì bà cũng chẳng thể trông chờ gì vào chú ba, trong lúc này chỉ có thể dựa vào đứa con riêng của chồng. Tống Gia Tuệ và Tống Gia Linh tuy là chị em không cùng một mẹ đẻ ra nhưng dù gì thì trong người của họ cùng chảy chung một dòng máu, vẫn hơn người ngoài.
Sau khi kết hôn, Trần Nam về làm cho Tập đoàn của gia đình, chẳng còn mặn mà gì với việc đi học nữa. Tống Gia Linh thường xuyên đến tìm anh ta với vô vàn các lí do khác nhau, lúc thì nói một ngày không gặp như ba năm xa cách, lúc thì đến đưa cơm canh, lúc còn nói phải đến để bắt bọn yêu tinh.
Người trong Tập đoàn đa phần đều biết Tống Gia Linh và phần lớn đều ghét cô ta. Chỉ cần những nơi cô ta xuất hiện cô ta đều nói không cho phép bên cạnh Trần Nam có phụ nữ, không kể già hay trẻ, xinh hay xấu. Tống Gia Linh ngang tàng như những người điên, kẻ bị mắc bệnh hoang tưởng.
Tống phu nhân muốn lôi hai người đó ra khỏi nhau nhưng không có cơ hội nào vì hai người đều quá hung hăng.
“Tuệ à! Con mau tới khuyên chị con đi, ngoài kia đàn ông tốt còn rất nhiều, chúng ta không cần cái tên cặn bã Trần Nam đó nữa được không?” Tống phu nhân nước mắt giàn giụa, bốn xung quanh mọi người đang nhìn bà ta với vẻ vừa khinh thường nhưng cũng có chút thương hại.
Tống Gia Tuệ chẳng còn cách nào đành tiến lên, nhân lúc hai người nghỉ giải lao mà ôm lấy Tống Gia Linh, giữ cho cô ta đừng có khua tay múa chân nữa, “Chị điên rồi à? Đây là Tập đoàn nhà họ Trần, chị đang làm loạn đấy chị biết không?”
Tống Gia Linh lúc này cũng chẳng còn quan tâm người đang ôm chặt lấy mình là Tống Gia Tuệ nữa mà cũng quay ra ôm lấy cô rồi khóc to “Trần Nam muốn ly hôn với tôi rồi cưới cái con ranh này. Sao anh ấy có thể rời xa tôi như vậy chứ? Anh ấy nói sẽ yêu tôi cả đời mà…”
Tống Gia Tuệ đứng thẳng người, cố đứng thật vững và để cho cô ta ôm lấy cô mà khóc.