Từ lúc vào phòng Hoàng Minh Huân chỉ nhìn Tống Gia Linh đúng một lần, cô ta trở nên thảm hại như vậy cũng do trước kia đã tạo nghiệp quá nhiều nên cũng không trách người khác được.
Đến khi Tống Gia Tuệ mang nước trở lại phòng bệnh, cùng Tống phu nhân lau người cho Tống Gia Linh, suốt quá trình đó anh ngồi đợi ngoài hành lang.
Tình hình đã tạm ổn định một chút, bác sĩ bảo tối nay chỉ cần một người ở lại chăm sóc bệnh nhân được rồi, Tống Gia Tuệ muốn ở lại nhưng Tống phu nhân bảo cô về, ý kiến của Hoàng Minh Huân cũng như vậy. Dù gì buổi tối chỉ ngủ thôi nên chăm đỡ cực hơn buổi sáng, để Tống phu nhân bên cạnh chăm sóc con gái tối nay cũng hợp lý rồi. Với tâm trạng không ổn định hiện giờ của Tống Gia Linh, anh cũng không muốn cô ở lại một mình nữa, nhỡ đâu có chuyện gì lại không trở tay kịp.
Trên đường trở về, trong lòng Tống Gia Tuệ luôn cảm thấy bất an, dù đang được anh ôm vào lòng nhưng cô cứ bồn chồn không yên, lo lắng mấy chuyện không đâu, “Huân! Anh bên ngoài không có bồ nhí đâu đúng không? Nếu sau này em có thai, anh cũng sẽ không để người nào làm hại con chúng ta đúng không?”
Hoàng Minh Huân ừ một tiếng nhẹ nhàng, biết trong lòng cô đang hoảng loạn nên cố gắng nói chuyện dễ nghe hơn một chút.
Sau đó không biết nghĩ ra điều linh tinh gì, đột nhiên cô lại kích động nắm chặt lấy cánh tay anh, nhìn anh không chớp mắt nói với giọng điệu hết sức nghiêm túc như thể đang cầu xin “Em có làm gì sai thì anh nói em sẽ sửa… Anh đừng có người phụ nữ khác bên ngoài được không? Em sợ…”
Tống Gia Tuệ thật sự bị hình ảnh Tống Gia Linh giằng co với người phụ nữ kia mà xảy thai dọa sợ, không dám tưởng tượng rằng một ngày mình sẽ phải trải qua cú sốc lớn như vậy. Hình ảnh người phụ nữ cười đắc ý sau khi làm hại Tống Gia Linh xong cứ luẩn quẩn trong đầu cô càng khiến cô không yên.
Hoàng Minh Huân cũng hiểu và ý thức được nỗi lo lắng và sự sợ hãi của Tống Gia Tuệ, đưa tay vuốt vuốt mái tóc cô, dùng những hành động và lời nói vô cùng nhẹ nhàng, ấm áp đối với cô khẽ nói “Ngoan nào, anh không phải Trần Nam, em cũng không phải Tống Gia Linh sống luôn tìm cách hãm hại người khác. Nếu em sống tốt thì sao phải sợ?”
Cô dựa vào người anh, nghe được nhịp tim anh đập, cảm thấy ấm ấp và yên tâm hơn nhiều.
Suốt một tuần sau đó cũng là Tống Gia Tuệ luôn túc trực trong bệnh viện chăm sóc Tống Gia Linh, chỉ có hai môn chuyên ngành quan trọng cô phải đến trường còn lại đều nghỉ hết. Thỉnh thoảng cô cũng nhờ dì Tô hầm canh gà hoặc một số loại canh nhiều chất bổ để cô đem vào viện cho Tống Gia Linh.
Tình trạng của Tống Gia Linh có vẻ nghiêm trọng, lúc thì rất tỉnh táo, lúc thì lại mơ hồ. Lúc tỉnh táo thì đa phần vẫn cầu xin tìm Trần Nam đến cho cô ta gặp, lúc không tỉnh táo thì một mặc khẳng định đứa bé vẫn còn, nó chỉ là đang ngủ. Bác sĩ nói có thể cô ta gặp vấn đề về tâm lý, thần kinh nên mời một bác sĩ chuyên khoa về lĩnh vực này đến điều trị nhưng chỉ cần nhắc tới chuyện đó, Tống Gia Linh lại tỏ ra hết sức bình thường, giống như không có bất kì vấn đề gì.
Theo thói quen ngày nào Tống Gia Tuệ cũng kiểm tra mail xem có chuyện gì quan trọng không. Ngày hôm nay cô vừa mở ra thì nhận được mail của công ty đang làm thêm, trong đó nói rằng có một khách hàng mời cô thiết kế một bộ dạ hội đính kết ngọc trai, mục đích của khách hàng là muốn tặng đối tượng mình đang tìm hiểu trong một buổi tiệc công ty gia đình. Phong cách của cô ấy có hơi cá tính nên khách hàng đó muốn bộ trang phục phải dịu dàng lại một chút nhưng vẫn sang trọng.
Thế nhưng bây giờ cô đang bận chăm sóc Tống Gia Linh thế này, cũng chẳng thể lên ý tưởng thiết kế sớm được, hơn nữa nguyên liệu anh ta muốn đính kết là ngọc trai cũng tốn không ít thời gian rồi. Mặc dù mức giá khách hàng đó đưa ra đắt hơn bình thường, có thể kiếm được một khoảng lời bằng hai, ba thiết kế bình thường của cô nhưng cô cảm thấy vấn đề thời gian mình không đảm bảo ra sản phẩm tốt nhất nên đã gửi mail lại công ty từ chối để cho người khác tốt hơn làm việc này.
Buổi tối vẫn còn trong bệnh viện, giờ Tống Gia Linh đã ngủ rồi nên cô cũng tranh thủ chợp mắt một lát. Trước khi ngủ cô kiểm tra mail lại một lần nữa, phía công ty đã phản hồi lại rồi. Họ bảo đã liên lạc với người khách hàng kia, anh ta đã xem những thiết kế của cô và rất ưng chúng, anh ta chỉ muốn cô làm bộ trang phục này, thời gian lâu một chút cũng không thành vấn đề. Nếu đã như vậy, cô chỉ có thể nhận thôi vì lợi nhuận cao cũng một phần làm cô lung lay khi từ chối rồi.
Qua một thời gian điều trị, dưỡng bệnh thì tinh thần Tống Gia Linh đã hồi phục hơn rất nhiều làm cô và Tống phu nhân rất vui mừng.
[…]
“Mẹ!” Tống Gia Tuệ nhìn thấy Tống phu nhân tay đang cầm một tời giấy, cô hỏi “Mẹ đang cầm giấy gì đấy?”
Tống phu nhân vội vàng đem tờ giấy vò nát rồi vứt vào thùng rác, nói “Không có gì, tờ rơi quảng cáo thôi”, nhìn có vẻ không đúng lắm nhưng cô cũng không quan tâm lắm do bà không muốn nói.
Nói xong bà lại thở dài nhìn Tống Gia Tuệ “Trước đây chị con đối xử với con như thế, nhưng không ngờ rằng, tới lúc nó gặp chuyện thì người đầu tiên ở bên cạnh nó lại là con”.
“Tất cả đều là quá khứ rồi mẹ, cuộc sống của con bây giờ không phải cũng đang rất tốt à?” Tống Gia Tuệ cầm lấy tay Tống phu nhân nhưng vẫn có chút ngại ngùng không thoải mái.
“Đợi lần này tiểu Linh khỏe lại, mẹ sẽ thực hiện di chúc bố con để lại, đem cổ phần chia đều cho hai chị em. Sau này hai đứa cũng phải cẩn thận với chú ba, con người đó quả thật không đơn giản, đến hạnh phúc của cháu gái ruột của mình mà cũng không màng đến…”
“Trần Nam cũng không được coi là hạnh phúc của chị. Cũng coi như nhờ chú ba mà chị ấy cũng có thể nhìn thấy bộ mặt giả tạo của người đàn ông đó”, cô thẳng thắn nói “Sau này chị Linh nhất định sẽ gặp được người tốt hơn thế. Mẹ cứ yên tâm”.
“Trần Nam…”
Đúng lúc này trong phòng bệnh truyền ra một tiếng gọi thất thanh, Tống phu nhân và Tống Gia Tuệ vội vàng đẩy cửa chạy vào, nhìn thấy Tống Gia Linh đang đứng trong phòng, hai mắt thất thần nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Tống Gia Tuệ thì khóc lóc “Tuệ, là lỗi của chị, là chị sai rồi… xin em hãy trả Trần Nam lại cho chị có được không?”
Vừa nói Tống Gia Linh vừa quỳ rụp xuống đất trước mặt Tống Gia Tuệ. Cô biết giờ có nói gì với Tống Gia Linh cũng không tác dụng, cuối cùng cũng đồng ý sẽ nghĩ cách để Trần Nam tới gặp cô ấy.
Tống Gia Linh giục mãi không thôi, cô đành cầm điện thoại gọi cho Trần Nam. Cô không nói Tống Gia Linh đòi gặp anh ta, chỉ nói bản thân cô đang ở bệnh viện, có chút chuyện muốn gặp anh ta.
Rất nhanh sau đó Trần Nam đã có mặt, mặc một bộ đồ thể thao màu xám, nét mặt có vẻ vui, khóe môi còn nở khẽ một nụ cười.
“Có chuyện gì vậy? Em bị thương chỗ nào?” Vừa nhìn thấy Tống Gia Tuệ anh ta hỏi dồn dập như thể thân thiết lắm vậy.
Tống Gia Tuệ chỉ lên tầng trên, nói với giọng không mấy hài lòng về “Chị tôi xảy thai rồi, chị ấy rất muốn gặp anh”.