Hoàng Minh Huân nhìn chằm chằm cô, không quan tâm tới những lời cô vừa nói mà tiếp tục làm những điều anh muốn.
“Không cần!” anh dứt khoát cởi hết đồ hai người ra mặc cho sự kháng cự yếu ớt của cô.
Dưới thân truyền đến một cơn đau nhức, hai bên tai ù hết cả đi, cô cũng không nghĩ tiếp xem những lời anh nói rốt cuộc có ý gì. Xúc cảm quen thuộc làm thần trí cô như bị cuốn theo hành động có phần lỗ mãn của anh.
Đối với Hoàng Minh Huân, lúc nãy rõ ràng chỉ muốn lạnh lùng nổi cơn ghen với cô, nhưng một tiếng “anh yêu” đã đánh sập tất cả. Anh nhất định phải ở trên giường hành cô một phen, để Tống Gia Tuệ biết rốt cuộc ai mới là người đàn ông của cô.
Bên dưới vẫn đều đặn luân động, mỗi lúc anh càng đẩy vào sâu hơn, tăng ma sát giữa nơi hai người giao hợp. Tống Gia Tuệ choáng váng quay cuồng, cảm giác vừa quằn quại thống khổ, cùng lúc đó khoái cảm tăng lên không ít, xen lẫn chút mới mẻ sau nửa tháng không thân mật.
“Huân… xin anh… nhẹ một chút! Chậm chút đi mà!”, Tống Gia Tuệ bị anh dày vò đến nổi không nói được một câu hoàn chỉnh, hai tay cô quàng qua cổ Hoàng Minh Huân, mượn lực anh nâng người mình lên hôn vào đôi môi mỏng kia với hi vọng bên dưới sẽ giảm tốc độ lại một chút.
Nghênh đón nụ hôn của cô, bên dưới Hoàng Minh Huân giảm tốc độ lại thật, một tay anh đỡ phía sau cô, một tay vân vê bên ngực, sau đó bóp mạnh một cái làm cô không phản ứng kịp cắn vào môi anh một cái rõ đau. Đúng là tự làm tự chịu!
Hoàng Minh Huân vừa bị cắn đau điếng, thở dốc không ngừng, lên tiếng đầy khổ tâm “Em không có lương tâm sao?”
“Em… xin lỗi! Cũng tại anh… làm em giật mình”.
Anh đẩy một cái thật mạnh, xem như trừng phạt, cất giọng khàn khàn hỏi “Thích không?”
Lý trí Tống Gia Tuệ bị đánh sập, cô không suy nghĩ mà trả lời theo cảm giác mình “Thích!”, vừa mới nãy rõ ràng không tình nguyện đến bây giờ lại bị Hoàng Minh Huân thao túng tâm lý. Cô tự nghĩ bản thân đúng là chẳng có tiền đồ, đặc biệt là khi thân mật với anh.
“Nói anh nghe ai là người đàn ông của em?”
“Anh… Hoàng Minh Huân… là người đàn ông… của em”, cô vừa thở dốc vừa nói ngắt quãng, điều đó có vẻ làm anh rất hài lòng.
“Ngoan lắm!” Hoàng Minh Huân khẽ cười hài lòng, xoa đầu cô như một cách tán thưởng.
Một lúc sau khi hạ thân tích cực hoạt động, cơ thể Hoàng Minh Huân run lên, da đầu tê dại, mạnh mẽ phóng thích tất cả vào cơ thể cô mới từ từ rút ra.
Tống Gia Tuệ sau khi cao trào, hơi hé môi, giọng nói đã sớm khàn đi sau những tiếng la vừa rồi “Huân! Em mệt…”
Hôn nhẹ lên trán cô, Hoàng Minh Huân lấy một ít khăn giấy trong ngăn tủ cạnh giường nhẹ nhàng lau người giúp cô, nói “Em cứ nghỉ ngơi một lúc, anh sẽ tắm giúp em”.
Tống Gia Tuệ không trả lời cứ thế thiếp đi trong vòng tay anh. Có lẽ quá mệt nên cô vừa nhắm mắt đã ngủ say, anh thử vài động tác mạnh cũng không thấy cô có dấu hiệu thức dậy.
Hoàng Minh Huân với tay lấy điện thoại gọi cho người phụ trách phòng camera trong biệt thự, bảo họ gửi toàn bộ video quay bên ngoài cánh cửa sắt tối nay cho anh.
Không lâu sau đó, toàn bộ video được gửi đến, chỉ một vài động tác đơn giản, anh cắt lấy đoạn Tống Gia Tuệ và Dương Hoàng An ngồi trong xe gửi cho thư ký Nhạc kèm theo tin nhắn “Anh dùng thời gian ngắn nhất có thể để điều tra cho tôi người đàn ông trong video giúp tôi”.
Rốt cuộc thì anh muốn xem xem, ai chê cuộc đời này dài quá mà dám quyến rũ người phụ nữ của Hoàng Minh Huân.
Nói đi cũng phải nói lại, anh có thể cảm nhận được rằng từ trước tới nay Tống Gia Tuệ chỉ có một người đàn ông là anh, khi nãy còn được chính miệng cô xác nhận. Nếu không phải vậy, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ dám phản bội mình.
Nghĩ tới đó, anh lại cảm thấy đầu nặng trình trịch, cố gắng xoay đầu sang hai bên vài cái để lấy lại sự tỉnh táo.
Cũng như những lần trước, sau khi hành sự hơn nửa tiếng, anh mới dùng chăn quấn cô lại đặt lên sô pha, thay ga giường mới. Sau đó mới bế cô vào nhà tắm vệ sinh cả hai sạch sẽ mới trở lại giường ngủ.
[…]
Sáng hôm sau khi Tống Gia Tuệ tỉnh dậy cảm thấy toàn thân đau ê ẩm, đặc biệt là chỗ đó, nhớ lại sự việc đêm qua, cô không khỏi suýt xoa, mắng “Hoàng Minh Huân, anh đúng là điên rồi!” Nhưng không ai biết trong câu đó chứa đựng bao nhiêu tình cảm.
Cô cố gắng suy nghĩ xem có phải mình đã làm sai điều gì khiến anh ta tức giận không. Trong đầu hiện ra toàn bộ sự việc diễn ra ngày hôm qua, vò đầu bứt tóc một hồi cô chỉ nghĩ ra được không lẽ Hoàng Minh Huân cảnh tượng ngoài cổng mà hiểu lầm?
Nhưng một lát lại có tiết nữa, Tống Gia Tuệ chẳng muốn nghĩ nữa, vội vàng sửa soạn đến trường.
Vừa ghé qua phòng kí túc xá, cô đã nghe thấy Liễu Giai Kỳ đang nói với Lục Nhã Vy những lời oán trách “Mình đã nói rồi là không thích cậu ta rồi, nhưng sao trên đời lại có người cố chấp đến thế không biết?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tống Gia Tuệ tò mò hỏi.
Liễu Giai Kỳ vừa lẩm bẩm gì đó vừa bước xuống khỏi giường, mò tới thùng rác bới bới rồi giơ lên “Tuệ, cậu xem này, có một thằng nhóc khóa dưới ngày nào cũng đứng ở cửa nhà ăn tặng hoa cho mình, mình cũng đã nói thẳng với nó là không thích nó rồi nhưng nó cứ nhất quyết tặng bằng được mới thôi!”
“Thế thì cậu đừng đi nhà ăn đó ăn cơm là được mà!”
Lục Nhã Vy lắc lắc đầu “Cái tên đó như kiểu có tai mắt khắp nơi ấy, bất kể Kỳ Kỳ đi đâu cậu ta đều tìm cách để gặp mặt”.
“Ha ha… lại có chuyện để hóng rồi sao?” Tống Gia Tuệ cười trêu chọc, chớp chớp mắt “Kỳ Kỳ, hay là cậu kiếm lấy một anh đóng giả làm bạn trai cậu, như vậy chắc mới có thể dập tắt được ý định của cậu nhóc học khóa sau kia!”, cách đó cũng chính cô ấy đã từng bày giúp cô để đối phó với Tống Gia Linh chứ đâu.
Mắt Liễu Giai Kỳ sáng lên như được thức tỉnh “Đúng rồi Tuệ, sao tớ thấy đầu óc cậu gần đây nhanh nhạy thế nhỉ? Chắc chắn là được Hoàng Minh Huân làm cho minh mẫn hơn rồi đúng không? Ha ha… tiết lộ một chút xem nào… có phải anh ý lúc trên giường đáng yêu lắm không?”
Tống Gia Tuệ đột nhiên nhớ tới những hành động lỗ mãng anh làm tối qua với cô, liền qua ra đánh nhẹ vào người Liễu Giai Kỳ cái tội trêu cô “Có mà ngược lại ấy!”
“Làm… Làm gì tới mức ấy?” Liễu Giai Kỳ há hốc mồm vẫn vẻ trêu chọc “Tội nghiệp khuôn mặt xinh đẹp của bạn tôi… Không ngờ Hoàng Minh Huân lại là một tên biến thái!”
“Cũng không đến nổi như thế!” Tống Gia Tuệ giọng lí nhí trả lời, nói qua loa vài câu rồi hướng ánh nhìn về phía Lục Nhã Vy.
Cô phát hiện tuy là Lục Nhã Vy đang nghe hai người nói chuyện nhưng ánh mắt thì chả có chút tinh thần nào, đồng tử mắt cũng không tập trung vào một cái gì cụ thể. Rõ ràng là đầu cô ấy đang treo trên cành cây, chỉ thỉnh thoảng đá qua đá lại vài câu trong câu chuyện của hai người.
“Vy Vy buổi chiều cậu có bận gì không? Chiều nay mình học xong, chúng ta đến Đền con Rồng đi, ở đó có một cây ước nguyện vô cùng linh nghiệm”.