Định Mệnh Đời Anh

Chương 117: Bữa cơm gia đình




Tới khi cô và Tống phu nhân đi tới phòng đã được đặt trong nhà hàng, Tống Gia Tuệ nhìn thấy đứng bên cạnh Tống Tiến Thành là một cô gái trẻ, cô rất bất ngờ. Tống Tiến Thành cũng kém bố cô nhiều tuổi, không được coi là rất già, có điều bao nhiêu năm nay cũng không cưới vợ sinh con. Người con gái đứng cạnh ông rõ ràng còn quá trẻ chắc chỉ hơn cô vài tuổi.
“Gia Tuệ đến rồi à!” Tống Tiến Thành ra hiệu cho người phụ nữ đó, cô ta rất ngoan ngoãn giúp hai người họ kéo ghế ra mời ngồi “Hai người chính là Gia Tuệ và chị dâu đúng không? Mời ngồi, em vẫn luôn nghe thấy anh Thành nhắc tới hai người, nhưng vẫn chưa có cơ hội để gặp mặt mãi cho tới hôm nay”.
Tống phu nhân và Tống Gia Tuệ ngồi xuống mà chưa hết bất ngờ.
“Đây là Lê Tuyết Anh - vợ em” Tống Tiến Thành cầm lấy tay Lê Tuyết Anh, cười nói “Chị dâu, Tuệ, em nghĩ hôn lễ chắc thôi không tổ chức nữa, mấy người nhà gặp nhau ăn bữa cơm là được rồi”.
Tống Gia Tuệ nhìn trộm Lê Tuyết Anh, xem xem phản ứng của cô ta thế nào khi nghe thấy không tổ chức hôn lễ nhưng cô ta không hề có phản ứng gì.
“Vâng vâng, những việc như thế này chú ba quyết định là được rồi”.
Tống phu nhân cũng nói lạnh nhạt “Tiểu Linh của tôi giờ này không biết đang ở đâu, cho dù chú có muốn tổ chức hôn lễ tôi cũng chẳng có tâm trí đâu mà thu xếp, chú muốn làm thế nào thì làm thế ấy”.
Tống Tiến Thành thỉnh thoảng lại quay ra ngoài ho vài tiếng rồi lại nhìn sang Tống Gia Tuệ khen hết lời, nói cô có bản lĩnh, có tài.
“Tuệ à, hôm nay ngoài việc để hai mẹ con gặp Tuyết Anh ra, còn có một việc nữa mà chú ba chỉ có thể dựa vào con thôi…”
“Con thì cái gì cũng không hiểu, có thể giúp được gì chú?”
Tống Tiến Thành thở dài một tiếng, nhìn Tống Gia Tuệ nói rất nghiêm túc “Tuệ, tính tới thời điểm hiện nay, số cố phần con đang nắm giữ là nhiều nhất, là cổ đông lớn nhất của TD. Nhưng con có phát hiện ra gần đây giá cổ phiếu của tập đoàn lên xuống liên tục, đó là một hiện tượng rất bất thường”.
Tống Gia Tuệ đơ người ra vài giây “Con cũng không chú ý lắm tới thị trường chứng khoán, giá cổ phiếu của TD sao lại vậy ạ?”
“Chú nghi ngờ có người cố ý muốn ép chúng ta, đem số cổ phiếu TD trong tay bán ra với giá thấp, giá cổ phiếu hiện này tụt giá liên tục, có một số người không có nhiều niềm tin vào cổ phiếu của TD nữa, cũng dần dần đem bán hết ra”.
“Nếu thế thì chúng ta phải làm gì?”
“Cho nên TD bây giờ cần truyền một tin tức tốt lành, có lợi ra ngoài để lấy lại lòng tin của mọi người… dự án trên đảo An Cát của Tập đoàn HJ đang trong thời kỳ chuẩn bị tiến hành đấu thầu rồi. Tuệ à, chú thực sự là cầu xin con đấy! TD phát triển bao nhiêu năm như vậy trải qua bao nhiêu khó khăn sóng gió, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được hạng mục lớn như dự án trên đảo An Cát, nếu chúng ta nắm được nó thì chính là dấu mốc quan trọng đối với TD”.
Tống Gia Tuệ không ngờ rằng da mặt ông ta lại dày đến thế, lần trước cô đã từ chối thẳng thừng rồi, vậy mà ông ta vẫn còn cố tình nhắc lại.
“Chú ba, con không phải không mong muốn Tập đoàn lớn mạnh nhưng điều thực sự con mong muốn đó là TD có thể phát triển ổn định dài lâu, dự án này thực sự là con không thể can thiệp được gì cả”.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh đột nhiên khóc lóc, vừa mới cất tiếng thút thít mà nước mắt có thể rơi ngay ra được, cô ta nắm lấy tay Tống Gia Tuệ “Cầu xin cô hãy giúp anh Thành, bệnh viện vừa mới thông báo rằng ông ấy bị cao huyết áp, tim cũng có một số vấn đề, không thể chịu thêm sự kích động nào nữa. Gần đây vì vấn đề giá cổ phiếu của TD, ông ấy không ngủ ngon được ngày nào, đêm nào cũng ba bốn giờ đã tỉnh rồi tâm sự nỗi lòng với tôi. Cô xem, anh Thành cũng đã có tuổi, tóc cũng đã có sợi bạc rồi… Tôi biết, mọi người trách ông ấy tranh thủ hoạn nạn của nhà họ Trần đục nước béo cò, nhưng mọi người đâu có biết, lúc đó TD bị thua lỗ trong một dự án đầu tư, tiền quay vòng không đủ, nếu không phải trên thị trường chứng khoán có thể nắm lấy một khoản tiền của nhà họ Trần thì TD sớm đã không còn rồi…”
Tống Tiến Thành nhăn mặt nheo mày quay ra Lê Tuyết Anh “Đủ rồi, em đang nói cái gì thế hả? Nói linh tinh, tôi chỉ là nhìn nhà họ Trần không vừa mắt, TD là một Tập đoàn lớn lại phát triển bao nhiêu năm như thế, sao lại có chuyện nói không còn là không còn”.
Hai người một người hát một người múa, Tống Gia Tuệ còn chưa biết nên đối phó thế nào thì ngồi bên cạnh, Tống phu nhân như điên lên vậy liều đưa tay ra giáng cho Lê Tuyết Anh một cái tát đến vẹo cả mặt đi.
“Đồ rẻ tiền! Nhất định là cô đã bỏ bùa chú ấy, từ trước tới nay chú ấy luôn yêu thương tiểu Linh, coi nó như con gái ruột của mình vậy. Tôi vẫn còn tò mò không biết tại sao chú ấy đột nhiên lại đối phó nhà họ Trần, hại tiểu Linh phải ly hôn, giờ thì rõ rồi, hóa ra là cô đứng đằng sau! TD không còn nữa thì thôi, không còn nữa còn có thể gây dựng lại, thế nhưng tiểu Linh… Tiểu Linh biết làm thế nào bây giờ!”
Nói xong bà vẫn còn muốn xông lên đánh Lê Tuyết Anh, ánh mắt cô ta hiện lên rõ vẻ tức tối lạnh lùng, nhưng rất nhau sau đó đã lấy tay ôm lấy mặt, thu người về phía sau Tống Tiến Thành, thút thít “Chị dâu, sự việc của nhà họ Trần thực sự không có liên quan gì tới em cả… Thành, cứu em!”
Những mạch máu trên thái dương Tống Tiến Thành giật đùng đùng, vội vàng ngăn Tống phu nhân lại “Chị dâu, Tuyết Anh không phải loại người như vậy đâu, đánh úp nhà họ Trần là ý của cả hội đồng cổ đông chứ không phải của riêng ai. Chị bình tĩnh một chút có được không? Sau khi biết sự việc này có ảnh hưởng tới tiểu Linh, em đã cho người để ý tới con bé, chị yên tâm rất nhanh thôi tiểu Linh sẽ trở về”.
“Thật không?” Tống phu nhân nước mắt dòng dòng nhìn Tống Tiến Thành. Ông ta gật gật đầu “Thật! Chị phải tin em”.
Tống phu nhân không còn cách nào, đành đặt niềm tin vào Tống Tiến Thành.
Lê Tuyết Anh cũng cố gắng kìm lại nước mắt, tỏ ra đáng thương, rồi quay ra nhìn Tống Gia Tuệ nói “Tuệ, tôi biết mọi người đều cảm thấy tôi chẳng phải hạng tốt đẹp gì, vì tiền mà đồng ý lấy anh Thành, thế nhưng tôi thật sự yêu anh ấy… Tôi đi theo anh Thành hai năm rồi, anh ấy thường xuyên nói với tôi, lúc nhỏ khi mà anh hai không còn nữa, cô mới có chưa tới mười tuổi, có một năm mưa lớn trong đêm tối, đúng hôm đó cô ốm, chị dâu còn đang bên ngoài chơi mạt chược, là anh ấy đã cõng cô đi bệnh viện, gọi điện cho hết bác sĩ này tới bác sĩ khác, cầu xin bọn họ đến bệnh viện trong đêm mưa gió… Còn những năm gần đây nữa, mọi người không ai ngó ngàng gì tới Tập đoàn, chỉ có mình anh ấy vì TD mà tới tóc đều bạc cả đi rồi…”
Tống Tiến Thành cũng thở dài vài cái “Thôi bỏ đi Tuyết Anh, những việc bao nhiêu năm như thế con bé làm sao mà nhớ được chứ? TD… là do tôi không có bản lĩnh, không có năng lực, nếu một ngày Tập đoàn không còn nữa, em có nguyện cùng tôi vất vả không?”
Lê Tuyết Anh thút thít gật gật đầu “Em đồng ý, chỉ cần ở bên cạnh anh, làm gì em cũng đồng ý”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.