“Thật sự muốn làm suy yếu thể lực của anh à?”
Lưng Tống Gia Tuệ bị đè chặt vào chiếc xe nên thấy đau một chút vẫn cố nói “Chẳng biết miệng anh đã từng hôn bao nhiêu người rồi, em sợ bẩn!”
“Tống Gia Tuệ!”
Anh gọi tên cô giọng khàn khàn lạc đi nhưng không kém phần quyến rũ.
Đầu Tống Gia Tuệ bị đầu anh ép càng lúc càng gần, cô hốt hoảng quay mặt về một bên không đối mặt với anh nữa nhưng một tay anh lại nắm lấy cằm cô hướng ánh mắt cô nhằm thẳng vào đôi mắt anh “Tất cả những gì em muốn anh sẽ cho em hết, kể cả dự án trên đảo An Cát”.
Anh vừa nói, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô, Tống Gia Tuệ không thể nhìn rõ được nữa đôi lông mày dài vút của anh. Cô nhắm mắt lại cảm nhận tim mình đập nhanh hơn bình thường, một lát sau mới nói “Anh về đi! Bây giờ khi nhìn thấy anh em không thể nào quên được cảnh người phụ nữ kia mặc đồ ngủ của em, hiên ngang đi lại trong nhà em… thế nên em rất cần thời gian để ổn định lại cảm xúc của mình, suy nghĩ về những chuyện đã qua. Tạm biệt!”. Nói rồi cô xoay người trở vào nhà để lại một mình anh ở đó.
Hoàng Minh Huân dõi theo bóng hình cô khuất dần trong làn mưa, anh thấy mình vụng về quá, rõ ràng là tới làm hòa với cô cơ mà, sao lại thành ra thế này rồi?
[…]
Trưa hôm sau, Lục Nhã Vy hẹn cô ăn trưa để hỏi thăm tình hình.
“Anh ấy tới tìm cậu chưa? Người phụ nữ đó là ai? Rốt cuộc làm sao lại ở chung cư của hai người?”
“Tìm rồi. Còn người phụ nữ kia thì mình không biết!” Tống Gia Tuệ lắc đầu.
“Lẽ nào anh ta không giải thích gì?”
“Anh ấy bảo mình vài ngày sau sẽ chứng minh được anh ấy và cô ta chẳng xảy ra chuyện gì”.
Lục Nhã Vy im lặng hồi lâu, nói nghiêm túc “Tuệ, trong tận sâu đáy lòng cậu có cảm thấy Hoàng Minh Huân giống với loại người dám làm mà không dám nhận không? Mình biết lúc cậu bị Phương Ánh Nguyệt bắt cóc, anh ta đã lo lắng cho cậu thế nào, đến lúc đưa cậu vào viện anh ta cũng ngất đi. Rồi còn ngày nào anh ta cũng tranh thủ công việc đến chăm cậu… Nếu trong một thời gian ngắn anh ta có thể thay lòng như vậy, chẳng lẽ cậu không cảm nhận được?”
Nhìn Tống Gia Tuệ có vẻ phân vân, do dự, Lục Nhã Vy lại nói “Nếu cậu vẫn còn niềm tin vào anh ta thì cũng nên nhún nhường một chút, đừng để tiểu tam có cơ hội đắc ý. Còn đến hẹn anh ta chẳng lấy ra được thứ gì chứng tỏ hai người trong sạch thì anh ta cũng buộc phải thừa nhận mình ngoại tình. Yên tâm đi! Tới lúc đó mình và Giai Kỳ nhất định sẽ không để yên cho anh ta, bọn mình sẽ đến nhà họ Hoàng tìm chú anh ta, tung tin với báo chí… đảm bảo không để cậu chịu thiệt tí nào”.
“Được rồi! Nghe cậu cả đấy!” Tống Gia Tuệ tuy nói vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an, dù sao đối với phụ nữ thì cảm xúc vẫn phần nào đó lấn át lý trí.
Đi học đến tối về, Tống Gia Tuệ vừa mới vào nhà tắm đã bị Tống phu nhân gõ cửa phòng cô gọi “Nhanh lên xuống dưới nhà có bưu phẩm của con kìa”.
Cô từ trong nhà tắm nói vọng ra “Bưu phẩm gì thế ạ?”
“Mẹ làm sao biết được, nói chung là con nhanh nhanh xuống ký tên cho người ta còn đi, mấy thùng liền đấy, nhân viên nói bắt buộc phải là con ký tên, đồ gì thì có vẻ bí mật lắm!” Tống phu nhân ngữ khí không được kiên nhẫn cho lắm.
Tống Gia Tuệ đành mặc lại cái áo vừa mới cởi, đi đôi dép trong nhà vào bước xuống.
Nhân viên vận chuyển đưa tờ hóa đơn cho cô bảo cô ký tên “Là Tống tiểu thư - Tống Gia Tuệ phải không? Cô ký tên vào đây là được rồi”.
“Đây là đồ ai tặng vậy?” Tống Gia Tuệ hoài nghi không hiểu, nhìn vào phần người gửi thì không thấy viết gì.
Nhân viên vận chuyển cười, đáp “Tống tiểu thư mở ra là biết ngay ai tặng”.
Sau khi ký nhận, Tống phu nhân tiễn người vận chuyển, vội vàng giục Tống Gia Tuệ “Thử có phải chị con gửi đồ về không, con bé đi lâu như vậy rồi…”
Tống Gia Tuệ lắc đầu “Chắc không phải đâu mẹ! Nếu là chị thì đâu cần phải chính con ký nhận mới được”.
“Thế thì nhanh bóc ra xem nào!” Tống phu nhân háo hức không ngừng giục cô “Mẹ ở đây bao nhiêu lâu cũng không có ai gửi gì cho mẹ, con vừa mới về đã có người gửi bao nhiêu đồ đến thế này!”
Thoáng nhìn một cái, phòng khách có đến 4, 5 chiếc hộp giấy carton cao tầm 50 cm.
Trong sự mong chờ của Tống phu nhân, Tống Gia Tuệ cầm chiếc kéo khẽ khàng cắt miệng hộp giấy ra.
“Trời đất, mẹ còn tưởng là cái gì, thế mà lại là hoa hướng dương?” Khi Tống phu nhân nhìn thấy trong hộp toàn là hoa hướng dương, mặt bà ta trùng xuống “Ai mà ăn no rảnh rỗi đi gửi cho con những thứ này? Lại còn gửi buổi tối nữa chứ!”
Nhìn chằm chằm vào những bông hoa hướng dương vẫn còn đang nở rực rỡ, Tống Gia Tuệ có vẻ rơi vào trầm tư, nghĩ đến chuyện trước đây. Tự nhiên nước mắt không nhịn được chảy ra, lăn dài trên má.
Tống phu nhân nói chế giễu “Chỉ là mấy chậu hoa hướng dương thôi mà, xem con kìa, có gì đáng khóc chứ! Đúng là… nín ngay cho mẹ!”
“Con…”
Tống Gia Tuệ thút thít, ôm lấy hoa hướng dương mà không biết nói gì.
Đây là hoa do Hoàng Minh Huân tặng, chắc chắn là anh ấy. Ngoài anh ấy ra, sẽ chẳng có ai tặng cô hoa hướng dương thế này.
“Ấy! Tên thần kinh nào lúc này lại tặng hoa hướng dương vậy? Lại còn chẳng để tên tuổi gì cả”.
Cô nhìn Tống phu nhân lắc đầu “Đừng nói vậy mà mẹ! Dù sao cũng là tấm lòng của người ta”.
Tống Gia Tuệ nhớ cô đã từng đọc một bài viết về ý nghĩa của các loài hoa và đặc biệt ấn tượng với hoa hướng dương. Người ta có viết nếu hoa hướng dương mà là do một người đàn ông tặng thì đó nhất định là biểu thị cho tình yêu. Hoa hướng dương dùng để thay cho lời muốn nói – đó là tình yêu thầm lặng.
Đến cả ảnh đại diện mạng xã hội của cô vài năm trước ảnh đại diện cũng là hoa hướng dương nên cô nhớ khá rõ. Không lẽ… Trong phút chốc, khuôn mặt Tống Gia Tuệ ướt đẫm nước mắt.
Nhưng liệu có phải do cô nghĩ quá sâu xa không? Anh tặng cô hoa hướng dương là để hy vọng cô có thể giống như loài hoa này, luôn hướng về phía mặt trời, lạc quan vui vẻ trưởng thành hơn?
Không nghĩ nữa, cô mang hết mấy chậu hoa lên phòng sau đó đến bữa tối cũng không ăn, tắm xong cứ nằm lăn lộn trên giường không tài nào ngủ được.
Đến sáng, Tống Gia Tuệ quyết định đến Tập đoàn tìm Hoàng Minh Huân nhưng cũng may nhớ ra tiết đầu tiên còn có bài kiểm tra nên cô phải đến trường.
Tầm khoảng 9 giờ sáng, cô đã có mặt ở HJ, sau đó đi vào thang máy lên phòng làm việc của Hoàng Minh Huân không có sự cản trở nào.
Nhưng khi vừa ra khỏi cửa thang máy liền nhìn thấy Vương Tuyết Nhi đi đến.
Tống Gia Tuệ toàn thân run lên vì tức “Lại là cô?”, dù lửa giận lên cao nhưng hôm nay cô mới nhìn kỹ từng nét trên gương mặt cô ta… hình như có chút giống cô.
Vương Tuyết Nhi mặc một chiếc váy công sở bó sát người để lộ ra thân hình với những đường cong nóng bỏng.
Chưa để cô ta kịp mở miệng, cô đã nhếch môi khinh bỉ “Hoá ra cô muốn dùng gương mặt này để làm người thay thế của tôi à? Cô nghĩ bao nhiêu đó đủ để anh ấy thuộc về cô sao?”
Vương Tuyết Nhi tròn mắt nhìn cô, tự hỏi đây có phải Tống Gia Tuệ mấy hôm trước bị cô ta đả kích tới bỏ chạy không? Nhưng rất nhanh quay về trạng thái muốn ăn thua đủ với cô, cười cười chỉ vào phòng làm việc cách đó không xa nói “Anh Minh Huân đang họp, cô ở đây đợi một lát, anh ấy xong việc tôi bảo anh ấy đến gặp cô”.
Đúng là đồ cáo già giỏi đóng kịch!