Ục ục… nhưng lại chẳng thể cản được cái bụng đói của mình réo lên, cô lúng túng lấy chăn ôm chặt lấy ghì vào bụng để ngăn không cho nó kêu nữa.
“Có thật không ăn không?” Hoàng Minh Huân nghe thấy tiếng bụng cô réo, nhìn cô cười nói trêu chọc “Dưới tầng có mấy con chó hoang, nếu em thực sự không ăn thì để anh mang đồ ăn xuống cho bọn chúng, như thế đỡ lãng phí. À quên mất, đồ ăn trong tủ đều không được tươi ngon nữa nên một lát anh cũng sẽ mang vứt hết luôn”. Nói xong, Hoàng Minh Huân quay người định bước đi giả bộ đem vứt đồ ăn.
Cô vừa mới tỉnh, cơn đói làm cô cảm thấy thực sự không thoải mái chút nào, cắn môi suy nghĩ rồi nói với theo anh “Đợi một chút!”
“Có việc gì à?” Hoàng Minh Huân quay lại nhìn cô như kiểu không hiểu ý cô.
“Đừng… đừng vứt!” Cô sợ anh đem vứt thật liền gấp gáp “Em đói rồi, anh đừng vứt, em dậy ăn bây giờ đây”.
“Gọi một tiếng ông xã thì anh sẽ để lại cho em!”
Tống Gia Tuệ lại thấy oan ức rướn cổ lên nói “Anh đừng có mà được voi đòi tiên nhé!”
“À, hóa ra em chê đồ ăn từ tối hôm qua… chắc anh vẫn phải đem đồ ăn đi vậy”, anh dù hiểu nhưng vẫn cố tình bẻ cong ý của cô.
“Đừng!” Tống Gia Tuệ gọi theo cản bước chân anh lại, rồi nhăn mặt lườm anh, nói với vẻ không can tâm tình nguyện: “Ông… ông xã!”
“Em nói gì? Anh nghe không rõ!”
“Ông xã!”
“Gọi âu yếm một chút xem nào, gọi mà miễn cưỡng thế! Lúc trên giường chẳng phải dễ thương lắm à?”
Tống Gia Tuệ thấy mình bị trêu chọc quá đáng lắm rồi, tức giận cầm lấy chiếc gối nhằm thẳng vào người anh mà ném, rồi nhanh chóng bỏ chiếc chăn trên người ra, không thèm nhìn anh vừa đi vừa nói “Không cho em ăn thì thôi, em tự đi mua về”.
Nhìn bộ dạng giận hờn của cô đi thẳng vào phòng tắm, Hoàng Minh Huân vịn một tay vào cánh cửa cười mà không nói gì.
Khi Tống Gia Tuệ vệ sinh cá nhân xong đi ra ngoài, mùi thức ăn trong phòng khách lan tỏa ra khắp căn phòng thơm phức, làm cho cô chỉ muốn ăn ngay.
Trên bàn Hoàng Minh Huân đã làm sẵn hai tô nui to để cạnh nhau, tô của cô dường như chỉ có ít nui và rau còn lại chỉ toàn là thịt.
“Ăn thôi nào!”
Tống Gia Tuệ vẫn giả vờ giận dỗi “Em đi ra ngoài ăn!”
“Em chắc chắn sẽ đi ra ngoài ăn không?” Hoàng Minh Huân cười mỉm nhìn cô, Tống Gia Tuệ trề môi, ngạo mạn “Anh đã cố tình trêu em như thế, em mà còn ở đây ăn thì mất mặt quá”.
“Thôi được rồi! Không trêu em nữa, ngồi xuống đi, anh còn có chút chuyện muốn nói với em nữa”.
Tống Gia Tuệ biết được anh muốn nói chuyện hôm qua, ngồi xuống bàn trước tô nui, liên tục ăn chẳng để ý đến anh. Cô tập trung ăn chỉ hỏi bâng quơ “Có việc gì thế?”
“Chị em trở về rồi!” Hoàng Minh Huân đột nhiên nói “Mang thân phận là cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn nhà họ Trần trở về”.
“Hả? Anh nói gì?” Tống Gia Tuệ ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm như không tin vào tai mình, cô nói suýt chút nữa thì đồ ăn trong miệng bắn hết ra ngoài, vội vàng đặt muỗng xuống với tay lấy giấy ăn lau miệng, “Sao chị ấy có thể trở thành cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn nhà họ Trần được?”
“Khoảng ba ngày trước Tống Gia Linh đã trở về, mẹ cũng đã gặp cô ta rồi, nhưng hình như đang kiêng kị gì đó nên mẹ mới không nói cho em biết việc chị đã trở về. Mãi cho tới hôm qua, hội nghị đại hội đồng cổ đông nhà họ Trần diễn ra, Tống Gia Linh mới xuất hiện với thân phận là cổ đông lớn thứ hai, vậy nên sự việc cô ta che giấu mới bị bại lộ”.
“Sự việc chị ấy che giấu?”
Tống Gia Tuệ vạn phần không hiểu, hỏi Hoàng Minh Huân “Sự việc chị ấy che giấu là sự việc gì?”
“Tống Gia Linh phẫu thuật thẩm mỹ rồi, bây giờ lấy tên là Hà Tuệ Linh!” Hoàng Minh Huân nói tiếp “Còn nhớ có một thời gian cổ phiếu của TD có những biến động bất thường không?”
Tống Gia Tuệ há hốc mồm không hiểu.
“Nhớ! Chính là biến động lớn quá mà chú ba mới mãnh liệt muốn nhận được dự án trên đảo An Cát, sao vậy? Lẽ nào sự việc đó có liên quan tới chị em?”
“Tống Gia Linh đã bán hết số cổ phần trong tay đi rồi”.
“Sao lại có thể như thế? Đó là cổ phần do bố để lại cho chị ấy!”
Trong đầu Tống Gia Tuệ hiện tại rất hỗn loạn, cô cố gắng xâu chuỗi các sự việc lại. Hóa ra, nói như vậy có nghĩa là chú ba từ đầu tới cuối đều biết rõ nguyên nhân của việc giá cổ phiếu biến động, ông ta không những không nói cho cô biết mà còn cố tình lừa cô rằng đó là do việc vận hành kinh doanh của tập đoàn gặp vấn đề!
Đây chính là bản chất về ông chú tốt bụng của cô!
“Trong tay Tống Gia Linh nắm giữ 28% cổ phần TD, số cổ phần đó hiện nay đã đều lọt vào tay Tống Tiến Thành, tổng cộng hiện nay ông ta nắm giữ 46%, còn trong tay em chỉ có 29%. Từ nay về sau, cổ đông lớn nhất của TD không còn là em nữa mà là chú ba”.
Tin tức đến quá đột ngột, Tống Gia Tuệ vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh “Chị ấy muốn có tiền? Sao chị ấy không bán lại cổ phần cho em mà lại bán chúng cho chú ba, lẽ nào chị ấy không biết chú ba là người thế nào à?”
Hoàng Minh Huân nhìn cô vẻ khó hiểu “Anh cũng không phải là Tống Gia Linh, em hỏi anh thì anh biết hỏi ai?”
“Xin lỗi!” Tống Gia Tuệ hiểu ra liền cắn môi nói.
Ăn uống, dọn dẹp xong Tống Gia Tuệ gọi điện cho Tống phu nhân, hỏi xem có phải Tống Gia Linh đã về rồi không, Tống phu nhân thoáng ngạc nhiên, hỏi tại sao cô biết.
Cô bảo do Hoàng Minh Huân nói thì nhận được một tràn giáo huấn dài của bà “Tối qua con bảo với mẹ là đi sinh nhật bạn không về, con trở về với thằng đó rồi đúng không? Con không nhớ hôm đó con khóc sưng mắt bảo nó ngoại tình, bây giờ vừa nghe mấy lời dỗ ngọt một chút là xuôi theo rồi? Con với chả cái, không biết tôi có tội tình gì mà hai đứa con gái đứa nào cũng dại trai thế hả con?.. Đúng là tức chết bà già này mà!”
Hoàng Minh Huân đứng bên cạnh cũng nghe hết tất cả, anh đợi xem cô phản ứng thế nào nhưng chỉ thấy cô nhăn mặt đưa điện thoại ra xa, nhăn mặt vì giọng bà bên kia điện thoại khá lớn. Đến một lúc sau khi than thân trách phận xong, Tống phu nhân chả đả động vì đến việc Tống Gia Linh đã trở về hay chưa mà trực tiếp cúp máy.
Tống Gia Tuệ thở dài, cảm thấy bà nói không hẳn là không đúng nhưng sự thật có vẻ hơi trần trụi một chút. Cô khẽ liếc mắt sang Hoàng Minh Huân, có lẽ anh không hài lòng khi bị so sánh với Trần Nam, căn bản anh ta chẳng có điểm nào bằng một góc của anh. Thế nên cô cũng phải mất một ít thời gian để dỗ ngọt lại anh, không ngờ anh lại có một mặt hơn thua như vậy.
Sau đó cô lại gọi điện tới số điện thoại cũ trước đây của Tống Gia Linh, lần này đột nhiên đổ chuông, giọng nói Tống Gia Linh không hề thay đổi, chỉ là có chút lạnh nhạt “Tuệ?”
“Chị!” Tống Gia Tuệ như không tin vào tai mình, cô đơ người ra.
Trước đây không biết bao nhiêu lần cô gọi vào số máy này nhưng nhận được chỉ là tiếng đáp lại của tổng đài, vậy mà bây giờ lại có thể nghe thấy tiếng của Tống Gia Linh ở đầu dây bên kia!
“Chị… thời gian trước chị đã đi đâu? Có thời gian chúng ta có thể gặp mặt nhau chút không? Em có rất nhiều chuyện muốn hỏi chị!”
Tống Gia Linh có chút thay đổi trong giọng nói, không còn sự lạnh nhạt nữa nhưng có vẻ miễn cưỡng “Gửi địa chỉ của em qua đây, 7 giờ tối chị sẽ cho người qua đón em. Nhưng nhớ đấy, chỉ một mình em!”
“Được! Giờ đó em sẽ có mặt ở chung cư” Tống Gia Tuệ nói giọng vui mừng thông báo địa chỉ cho Tống Gia Linh.