Định Mệnh Đời Anh

Chương 70: Câu chuyện của bữa cơm trưa




Hoàng Minh Huân nhìn vào tin nhắn vừa được gửi đến, không quan tâm mấy lời Thư kí Nhạc vừa nói, “Anh xuống đón thiếu phu nhân lên đây giúp tôi”.
“Ha ha ha! Được rồi, cậu cứ đợi một lát người vô tâm sẽ xuất hiện trước mặt thôi”.
Lúc trước chỉ lỡ mồm bảo cô vô tâm trước mặt Thư kí Nhạc một lần thôi mà cứ bị anh ta trêu suốt, nếu không phải Thư kí Nhạc mà là người khác chắc bị đuổi thẳng cổ lâu rồi.
Những người trong phòng họp sau khi Hoàng Minh Huân và Thư kí Nhạc đã rời khỏi tầng đó rồi mới dám bàn tán xôn xao hết cả lên.
“Hôm nay được tan họp sớm, không phải tôi đang mơ đấy chứ?”
“Không ngờ Tổng giám đốc chúng ta còn biết cười đấy! Tôi còn cứ tưởng anh ta là tản băng di động…”
“Lúc nãy báo cáo vừa xong tôi liền biết mình sai nhưng không có cơ hội sửa lại, vậy mà hôm nay Tổng giám đốc cứ như biến thành một người khác vậy, tôi cứ sợ làm việc một tháng không công, mất tiền nhiều lắm đấy…”
“Có lẽ con người ta lập gia đình rồi đổi tính, đổi nết cũng nên…”
“Phu nhân như một ánh dương sáng chói làm tản băng đó tan bớt, đỡ làm khổ con dân… Đội ơn phu nhân rất nhiều”.

Nhân viên ở HJ toàn những người ưu tú, làm việc ở đây đãi ngộ của cấp bậc nào cũng tương đối cao hơn mặt bằng chung rất nhiều nhưng đổi lại áp lực công việc vô cùng lớn, sơ hở một cái là không có cơ hội làm lại nên từng bước đi của mọi người đều phải cẩn thận.
[…]
Thư kí Nhạc đón Tống Gia Tuệ ở dưới sảnh, đưa cô đến trước cửa văn phòng Hoàng Minh Huân mới nhướng mày vào cánh cửa đang đóng kia, “Thiếu gia đang chờ thiếu phu nhân bên trong đấy, tôi có việc phải đi trước”, nói xong liền quay đầu đi đâu không biết.
Thay vì gõ cửa Tống Gia Tuệ lại chọn cách nhắn tin cho anh ra mở cửa, nhưng cái nhận lại từ người đang hờn dỗi kia lại là tin nhắn [Cửa không khóa, em tự vào đi]. Thế là cô vừa đẩy cửa bước vào, liền nghe giọng anh không nóng không lạnh, như ra lệnh “Lại đây”. Theo kinh nghiệm bấy lâu nay, cô thừa biết mình đi tới anh sẽ làm gì, nên chủ động trước xem Hoàng Minh Huân như cái ghế mà ngồi lên đùi anh.
“Đi xuống!”
Nghe giọng Hoàng Minh Huân liền biết đang dỗi, nhưng mà tại sao, rõ ràng đang yên đang lành mà? Thế là liền xoay người lại, hai tay bóp bóp má anh, chu môi giả vờ làm nũng “Không xuống đấy! Anh tìm em có việc gì hả?”
“Em thất hứa!”, anh vẫn để cô vừa xoa vừa nắn làm cái mặt mình chả ra hình thù gì, còn hai tay vẫn để ở ghế, tuyệt đối không chạm vào cô.
“Hả? Em hứa với anh chuyện gì?”
“Cơm trưa”.
Lúc này cô mới chợt nhớ ra, cái hôm ở chung cư cô muốn anh giả dạng Hoàng Minh Huân đến hôn lễ của Tống Gia Linh, cô có hứa sẽ nấu cơm trưa cho anh trong một tháng vậy mà lại quên mất. Nói đi cũng phải nói lại cô nhờ anh giả dạng nhưng anh đúng thật là Hoàng Minh Huân, vậy có tính không?
“Rõ ràng anh đã đồng ý với em từ trước rồi nhưng một ngày trước hôn lễ lại chẳng thấy đâu, em hỏi dì Tô mới biết anh đi công tác ở Châu Âu mấy ngày nữa mới về nên em vì không muốn mất mặt mới phải tìm người mạo danh”.
“Tôi đồng ý với em khi nào?”
“Buổi tối hôm đó…” cô đang nói liền khựng lại, mặt đỏ lên, rõ ràng nhắc lại buổi tối hôm đó ngượng chết mất thôi.
“Buổi tối hôm đó như thế nào?”, Hoàng Minh Huân biết cô xấu hồ muốn bỏ chạy, lúc này mới ôm cô vào sát người mình, cạ cạ mặt lên cánh tay cô, không cho cơ hội chạy trốn. Nếu không phải bây giờ cô đang đến ngày thì cái giường trong phòng nghỉ của anh chắc chắn được dùng rồi, không những vậy cô còn sẽ được thử mức độ cách âm ở đây tốt thế nào.
Anh rõ hơn ai hết tối hôm đó xảy ra chuyện gì vậy mà cố tình hỏi lại nữa, đúng là đáng ghét mà! Cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh, hơi đẩy anh ra, chịu thua trả lời “Ây da… Xem như em thất hứa với anh là em sai rồi, bắt đầu từ ngày mai đúng giờ trưa sẽ có cơm mang tới văn phòng cho anh”, nghĩ nghĩ cô lại bổ sung “Không thiếu bữa nào, uy tín trăm phần trăm”. Nói xong còn nở một nụ cười vô cùng thân thiện, đưa ngón tay hình biểu tượng like cho anh xem.
Hoàng Minh Huân liền dùng lại câu cô từng nói ở bờ biển để đáp lại “Xem như là thế nào? Rõ ràng là em sai mà”.
Tống Gia Tuệ liền cảm thấy bất lực với người chồng thù dai này, “Trưa hôm nay để anh đói tất cả là lỗi của em. Có cần em cúi đầu một góc chín mươi độ xin lỗi anh không?”
Anh nghe xong liền bật cười, “Cúi đầu chín mươi độ thì không cần nhưng cơm trưa thì cần đấy! 2 tháng không được trả giá”.
Cô liền khóc thầm trong lòng nhưng cũng phải cắn răng chấp nhận, ai bảo chồng cô muốn gì là chẳng được đâu, tranh cãi một lúc nữa có khi lên tới 1 năm luôn cũng nên, thức thời sớm sẽ được khoan hồng – cô nghĩ vậy.
Thấy biểu cảm vợ mình đáng yêu như vậy Hoàng Minh Huân cười còn tươi hơn vừa nãy, đặt lên đôi môi hồng của cô một nụ hôn cháy bỏng, triền miên một lúc lâu mới lưu luyến rời khỏi.
“Hôm trước trong hôn lễ tôi có nhắc đến việc đến thăm nhà chú Diệp, em còn nhớ không?”
“Em nhớ nhưng cứ tưởng anh chỉ đùa”, lúc đó cô cứ nghĩ có lẽ Diệp Hàn Lâm sợ bố nên Hoàng Minh Huân chỉ dọa anh ta một chút thôi, vậy mà anh làm thật sao?
“Chú Diệp mong có người phụ nữ nào đấy cái tên suốt ngày lông bông kia lắm rồi. Chú ấy bảo trong mấy người bọn anh ai có vợ mang lại nhà chú ra mắt sẽ có quà cưới, tôi còn muốn cho tên kia ít chất xúc tác để sau này đừng có dẫn Ngôn Ngôn đi gây chuyện khắp nơi nữa”, Hoàng Minh Huân chậm rãi giải thích cho cô, cũng không hề giấu giếm mục đích của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.