Định Mệnh Đời Anh

Chương 96: Anh tin em




Nhưng anh không có kiên nhẫn, thời dài một cái, liền cầm bút vẽ vẽ nghệch ngoạc vài đường lòng vòng màu đen và đỏ xen lẫn nhau trên nền giấy trắng. Người dẫn chương trình nhìn vào bức vẽ đó thì ái ngại, đây là lần đầu tiên người dẫn chương trình gặp phải trường hợp như thế này.
“Ôi! Xin hỏi, người phụ nữ lí tưởng của anh giống với hình anh vẽ vậy sao? Hay bức vẽ của anh còn chứa đựng ý nghĩa sâu xa gì nữa?”
Anh khẽ liếc nhìn trộm qua phía Tống Gia Tuệ, cũng may cô vẽ anh không tới nỗi nào, đúng dáng vẻ của một công tử hào hoa phong nhã.
“Trước khi cô ấy xuất hiện, cuộc đời tôi toàn là một màu đen, không nhìn thấy ánh sáng. Nhưng từ khi cô ấy xuất hiện, cô ấy như ánh hào quang soi sáng toàn bộ thế giới của tôi làm cho thế giới đó trở nên tươi đẹp hơn, cô ấy là động lực để tôi cố gắng nhiều hơn mỗi ngày. Ở đây, tôi vẽ không phải diện mạo của một nửa của tôi mà đó là ý nghĩa của cô ấy trong cuộc đời tôi”.
Những người xung quanh nghe vậy liền ồ lên một cái, có vẻ không ai nghĩ được ý nghĩa sâu xa như vậy. Còn Tống Gia Tuệ thì bĩu môi, nhìn chằm chằm vào bức vẽ chả ra hình thù gì của anh với vẻ trêu chọc coi thường. Rõ ràng là không biết vẽ gì chỉ biết nghệch ngoạc mấy đường thế mà cuối cùng anh lại đem nó giải thích với ý nghĩa sâu xa cao đẹp như vậy. Cứ như thể anh nhét ý nghĩa vào tranh vẽ vậy.
Dưới sân khấu vẫn không ít người đang cổ vũ Hoàng Minh Huân, Tống Gia Tuệ ném bức vẽ của mình vào tay anh, đợi người dẫn chương trình tuyên bố trò chơi kết thúc cô liền nhanh chóng rời sân khấu đi về chỗ ngồi của mình.
Anh sải những bước dài đi theo cô xuống dưới, anh đến chỗ ngồi sau lại nhìn thấy gương mặt với sắc thái chẳng tốt là mấy của cô đang nhìn vu vơ ra bên ngoài qua cửa sổ nhỏ trên thuyền.
“Không phải chỉ là một trò chơi và một bức vẽ à? Sao em phải giận thế?”
Tống Gia Tuệ quay sang chỗ khác, “Chẳng thèm giận anh!”. Cô nói thật cô không giận hay trách anh gì cả, vì bất kì bộ môn nghệ thuật nào cũng cần phải có đam mê và chút năng khiếu nữa.
Hoàng Minh Huân nhìn cô như vậy liền bật cười, kéo cô vào lòng vuốt tóc dỗ dành như một đứa trẻ mới lớn. Ánh mắt anh đột nhiên chạm phải ánh mắt của một người tuy lạ mà quen phía xa xa, Hoàng Minh Huân nhếch môi, xoay người cô lại không nói không rằng hôn xuống thật sâu, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng cô vẫn đáp lại mặc kệ những người trên thuyền có đang nhìn hay không.
Đến khi Hoàng Minh Huân thả ra, cô mới hỏi “Anh làm sao vậy?”
Anh hất cằm về phía xa xa, cô nhìn theo hướng đó thì thấy một đoàn người chật kín đang chen chúc nhau thả đèn hoa xuống sông… và ánh mắt của Dương Hoàng An đang chăm chăm nhìn về phía họ. Trí nhớ Hoàng Minh Huân tốt thật, tính ra chỉ mới gặp anh ta có một lần trong quán cà phê mà nhớ đến bây giờ, thậm chí còn nhìn thấy anh ta trong đám đông nữa.
“Anh ta…”
Hoàng Minh Huân đặt tay lên miệng cô, bảo “Không cần nói! Anh tin em!”
Thế là những lời định nói lại cất vào trong, cô không biết lời anh nói có thời hạn bao lâu nữa vì với người đàn ông tính cách thất thường như vậy, biết chừng ngày nào đó không vui lại nổi lên cơn ghen vô cớ. Dù trước mắt là cảnh đẹp, sau lưng là chương trình văn nghệ rất đặc sắc nhưng tâm trạng cô đã trùng xuống một chút.
Hai người sau khi thả đèn, xuống thuyền vào cầu nguyện trong ngôi chùa ban nãy, sau đó còn nắm tay lượn vài vòng. Trong suốt quá trình đó hai người chỉ nói vài chuyện vu vơ, nhưng đa số là Hoàng Minh Huân cứ đấu khẩu với cô mấy cái không đâu.
Đến khi về tới khách sạn cũng đã hơn mười một giờ, Tống Gia Tuệ mệt lả người, cô vừa nhìn thấy cái giường liền thả mình xuống đó, không muốn động đậy gì cả.
Hoàng Minh Huân cởi giày, cởi vớ của mình xong còn làm giúp cô. Sau khi giày dép ngăn nắp, trên chân cô đang là đôi dép đi trong nhà, anh mới bảo “Em không được lười, đi tắm nhanh lên! Cả người toàn mồ hôi thế kia, sao mà ngủ được?”
“Không có!” Tống Gia Tuệ ôm lấy chiếc chăn cuộn tròn mình lăn đi lăn lại trên giường: “Em thực sự mệt lắm rồi… anh để em ngủ một lát đã”.
“Nhanh dậy, đi tắm”, Hoàng Minh Huân dùng thái độ nghiêm khắc nhưng cô vẫn không nghe. Đến khi anh ghé sát vào tai cô thì thầm “Nếu em không tự đi, tôi sẽ tắm giúp em, đảm bảo lâu hơn em tắm chục lần”.
Tống Gia Tuệ nghe thấy vậy, không còn cách nào khác, đành phải bỏ chăn ra lò mò bò dậy, nhưng mắt thì vẫn nhắm lờ mờ đi vào nhà tắm. Hoàng Minh Huân nhìn thấy cô như vậy chỉ biết khẽ mỉm cười đi theo, đúng như anh nói hai người vào nhà tắm liền có một màn ướt át trong đó đến mức anh phải bế cô ra vì kiệt sức.
Ngày hôm sau khi Tống Gia Tuệ tỉnh dậy đã là buổi trưa, không thấy Hoàng Minh Huân đâu, chắc là anh đã tới công ty rồi. Sau đó cô gọi cho nhân viên phục vụ khách sạn mang đồ ăn lên tận phòng, không biết nên gọi đó là ăn sánh hay ăn trưa mới đúng. Trong lúc đó, cô sắp xếp lại hành lý một chút, đem vài bộ đồ treo vào tủ quần áo.
Nhìn tủ quần áo chỉ có vài bộ đơn giản mà tất cả đều là quần áo nam cô liền cảm thấy trong lòng thoải mái, tâm trang cũng vui vẻ lên. Cô biết rõ, Hoàng Minh Huân chỉ là thuận miệng nói vài câu trêu cô vậy thôi chứ anh không hề đi tìm phụ nữ khác.
Sau khi ăn xong, chưa kịp lau miệng thì có điện thoại gọi tới, là trợ lý Phương.
“Thiếu phu nhân, xảy ra chút chuyện rồi, tổng giám đốc dặn cô cứ ở yên trong khách sạn, không được đi đâu cả.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tống Gia Tuệ vội vàng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.