"đã thật lâu rồi chúng ta không gặp nhau
dẫu buồn giá lạnh mình em bước lặng thầm
Ngồi đây đếm từng kỉ niệm lúc xưa ta cùng chung bước
Bây giờ hết rồi chỉ còn em ôm nỗi đau hớ...
Tình gian dở lòng tan vỡ
Để lại bao vết thương chưa lành
Còn đâu nữa một lời hứa ngày xưa anh nói yêu em
Đành quên lãng một dĩ vãng mong sao anh sẽ luôn yên bình
Người hay chăng lòng em nhớ anh nhiều?"
-A...l...ô?-nó nói giọng ngoái ngủ
-Chị kia! Giờ này mà còn ngủ hả?- Thư nói có vẻ thản nhiên không bận tâm chuyện về sau...
-Ý mày là muốn xem mặt bác Vương?-Nó cũng bình thản không kém nhưng trong giọng điệu có phần bí hiểm
-Thôi cho tao xin đi! Tao có chuyện này có muốn nghe?-Thư
-Chuyện? Quan trọng?
-Cũng không quan trọng lắm
-Vậy thôi với tao bây giờ ngủ là quan trọng nhất còn những việc khác miễn bàn. OK?-nó
-Hừ...NO OK! chuyện này gấp lắm mày ra đây nhanh lên!
-Ra đâu?
-Cafe X, đường XX
-Wait 30'
-OK
-Bye
Nó cúp máy và rời khỏi chiếc giường yêu quý. Nó thấy chiếc áo dài tay màu hồng cùng với chiếc váy sọc ca rô màu đỏ và đôi giày đế bằng cực kì dễ thương và đáng yêu đúng với cái tuổi 16. Vừa bước ra khỏi phòng thì đã gặp Nhi:
-A! hai đi đâu đấy?- Cứ như là con bé biết được nó sắp ra ngoài vậy.
-Hai đi gặp Thư-nó
-Lâu rồi không gặp chị Thư, hai cho em đi với ạ
-Ừ thì đi!
Nó nói rồi bước nhanh xuống lầu tạm biệt bố mẹ rồi đi, Nhi cũng léc đéc theo sau.