Cô lên đến giữa đồi thì bị kiệt sức, những tán cây che được bóng dáng nhỏ nhắn nhưng lại khiến cho cô di chuyển khó khăn hơn. Lúc này cô càng không dám đi đường chính vì biết rằng hai người kia chắc chắn đi theo con đường đó.
Trời đã tối hẳn, cô chỉ biết dựa vào những thân cây để đi tiếp. Lên đến đỉnh đồi, cô hoàn toàn kiệt sức, ngã gục dưới thân cây. Đầu cô đau như búa bổ, cả cơ thể không có chỗ nào là không nhức mỏi. Cô đã quá sơ suất khi không điều tra kỹ nơi này trước khi đến, để rồi bây giờ ra nông nỗi này.
Bỗng nhiên có ánh sáng chiếu vào cô, do quá chói nên không thể nhìn được đó là ai. Cho tới khi người đó đến gần, cô mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra là người quen.
Hoắc Viễn Thành bước tới, bế cô lên rồi bước đi, nhưng không quên cất giọng mỉa mai: “Xem bộ dáng cô bây giờ kìa, thật thảm hại.”
“Thảm hại đến mấy cũng không cần anh phải xen vào.” Cô hừ lạnh, câu cảm ơn bị nghẹn ở họng khi anh cất lời.
Vốn dĩ rất lo lắng cho cô, nhưng không hiểu sao khi tìm thấy, anh lại nói ra những lời khó nghe, trái với ý của mình. Ngoài lo lắng ra, trong lòng anh có cảm xúc không tên mà đến giờ vẫn chưa thể xác định được nó là gì. Nhất là khi tiếp xúc gần với cô, nó lại càng thêm mãnh liệt.
Thẩm Họa Minh luôn thu hút được sự chú ý của anh. Kể từ khi tỉnh lại, nhìn thấy người con gái trầm mặc, lạnh nhạt đó anh đã có ý định muốn gây khó dễ. Đến khi bản tính của cô thay đổi, anh lại càng thấy cuốn hút hơn. Bây giờ cô yếu đuối dựa vào lòng anh, anh lại sinh ra ý nghĩ muốn nuông chiều. Rốt cuộc là cô có cái gì mà lại thu hút anh đến thế?
“Ngưng nhìn tôi đi, ghê quá.” Cô lạnh giọng.
Dù không mở mắt, nhưng cô biết rất rõ anh đang nhìn mình. Ánh mắt đó không khiến cô khó chịu, nhưng lại cảm thấy ngại. Cái cảm giác đáng ghét ấy xuất hiện vào thời điểm này đúng là không hợp lý một chút nào. Cô lại ngại trước người như anh sao? Không thể như thế được.
“Cô nghĩ tôi thèm nhìn?” Anh chột dạ, nhưng vẫn tỏ vẻ bình thường. “Con bé quả thực rất lo cho cô.”
“Kim Vũ?”
“Nó đấy. Thấy cô không về là lập tức gọi điện kêu tôi đi tìm.”
“Vậy là anh nghe lời nó?”
“Tôi chỉ là tiện đường.” Vội vàng phủ nhận, anh không muốn để cho cô biết mình lo lắng nên sau khi báo cảnh sát thì lập tức chạy đến đây ngay.
Cô nghe vậy thì mỉm cười. Khu này toàn những thành phần bất hảo, người như Hoắc Viễn Thành chắc chắn không bao giờ kết giao với chúng. Anh khinh thường nơi này còn không hết chứ đừng nói đến việc tiện đường.
Đến bây giờ cô mới biết người đàn ông này là khẩu xà tâm phật. Nhưng “tâm phật” duy trì được bao lâu thì cũng rất khó đoán.
Ra đến chỗ cảnh sát, anh nói với họ vài câu rồi mới về xe của mình. Cô ngồi ở ghế sau, nằm hẳn xuống, tận hưởng giây phút thư giãn này. Cả cơ thể như đang bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, khiến cô đau và khó chịu vô cùng.
Hoắc Viễn Thành vào trong xe, thấy cô đã ra ghế sau để nằm thì có chút lo lắng. Dưới ánh đèn của xe, anh thấy sắc mặt của cô tái nhợt, gương mặt hình như có chút sưng, phần cổ trắng nõn có dính lại một vệt đỏ. Anh không đưa cô về nhà trọ mà đến bệnh viện.
Thẩm Họa Minh nghĩ anh đưa mình về nhà nên chỉ im lặng, nhắm mắt rồi ngủ một giấc. Đôi mắt cô đang díp lại, đầu thì đã đỡ choáng nhưng vẫn còn ê ẩm. Cuộc rượt đuổi ngày hôm nay đúng là quá sức đối với cô rồi.
Đưa cô tới bệnh viện, anh quay ra đằng sau rồi lên tiếng: “Đến nơi rồi, xuống xe.”
Không thấy cô đáp lại, anh có chút lo lắng. Quay ra đằng sau thấy cô vẫn còn đang ngủ thì thở dài. Bây giờ anh mới để ý có mùi tanh thoang thoảng. Khi nãy xuống đồi không hề ngửi thấy, lái xe cũng không ngửi thấy, nhưng bây giờ nó lại thoang thoảng quanh chóp mũi. Anh gọi cô một lần, hai lần, ba lần đều không thấy cô trả lời.
Vội vàng ra khỏi xe, tiến về ghế sau rồi đỡ cô dậy. Đến lúc này anh mới thấy có mùi máu ở trên người cô.
Bế cô vào trong bệnh viện, khi đang chờ cô xử lý vết thương, anh gọi vào số của bà chủ nhà trọ. Sau khi biết tin, bà chủ lập tức bế Thẩm Kim Vũ đến bệnh viện.
Thẩm Kim Vũ nhìn thấy anh đang đứng ở ngoài thì chạy đến, giọng nói ngắt quãng vì vừa khóc xong: “Chú ơi, mẹ cháu sao rồi?”
“Bác sĩ nói là ổn rồi. Vết thương không quá nặng, không cần lo.” Anh bế con bé lên, dịu dàng vỗ lưng nó để an ủi.
“Thật không?” Bà chủ lo lắng hỏi lại. Bà vẫn không yên tâm khi biết được cô đã đến nơi nguy hiểm đó.
“Cô ấy bị chấn động não. Lúc đưa về xe thì bị ngất. Bác sĩ nói cần phải ở bệnh viện theo dõi mấy hôm.”
“Không bị thương nặng là tốt rồi.” Bà chủ thở phào nhẹ nhõm rồi tiến vào phòng bệnh thăm cô.