Đóa Hồng Bạc Mệnh

Chương 44: Kiêu căng



Anh bế Thẩm Kim Vũ vào trong phòng bệnh. Nhìn thấy cô hôn mê, nước mắt của con bé lại bắt đầu rưng rưng. Giọng nói lí nhí cất lên bên tai anh vì sợ mẹ sẽ thức giấc: “Chú ơi, mẹ có tỉnh lại không?”

“Yên tâm đi, mẹ con chỉ đang ngủ thôi.” Anh vỗ lưng con bé để trấn an. Khi nãy bác sĩ nói rằng do cô đã bị thương, còn bị kiệt sức nên mới ngất đi, có lẽ ngày mai sẽ tỉnh lại. Nhìn đông ngó tây vẫn không thấy gia đình cô đến, anh cất tiếng hỏi: “Người nhà họ Thẩm không ai tới đây sao?”

“Cậu nghĩ tôi sẽ gọi cho bọn họ sao? Để họ chê cười con bé chắc?” Bà chủ cảm thấy khó chịu khi anh nhắc đến người nhà họ Thẩm.

Bà căm ghét cái nhà đó, một gia đình chỉ quan tâm đến tiền bạc, chỉ biết vùi dập Thẩm Họa Minh. Mấy hôm nay cô về nhà trọ, tuy rằng không thấy bọn họ nhưng bà vẫn phải đề phòng trường hợp họ phái người tới.

Hoắc Viễn Thành thấy tâm trạng của bà chủ kém đi thì biết mình đã nói sai chuyện gì. Anh không ngờ rằng quan hệ giữa cô và gia đình lại tệ đến thế. Ngày trước, khi Thẩm Liên Đình đến để đưa thiệp cưới, anh vẫn nghĩ hai người bọn họ vô cùng hòa hợp, cho đến khi nghe được câu chuyện của bà chủ.

Sáng hôm sau, Thẩm Liên Đình đến thăm người quen tại bệnh viện thì thấy bóng dáng nhỏ nhắn mà quen thuộc của Thẩm Kim Vũ đang lon ton chạy vào một phòng bệnh. Nghi ngờ mà đi theo, ả nhìn thấy Thẩm Họa Minh đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt và vẫn còn hôn mê.

Mở cửa bước vào, trên mặt ả chứa đầy đắc ý. Bà chủ vừa ngồi xuống ghế bên cạnh giường liền đứng dậy, đôi mắt căm ghét hướng về phía ả rồi hỏi: “Cô đến đây làm gì?”

“Chị bị thương, tôi không đến đây thăm chị thì làm gì?” Ả bước vào, bộ dáng kiêu căng khiến cho người ta chán ghét.

Thẩm Kim Vũ vì bị ả đáng nhiều lần khi còn ở bên nước ngoài nên lập tức đề phòng. Cho dù trong lòng có chút sợ, nhưng cô bé vẫn bước tới chân giường, chặn đường đi của ả.

“Dì đứng đây được rồi.”

“Ái chà, về nước không bao lâu mà đã to gan thế này rồi sao? Có còn nhớ những bài học trước kia tao dạy không hả?” Ả nhìn con bé, đá mạnh vào chân nhỏ.

Cô bé bị đau nhưng vẫn mím môi, bám vào thành giường, một mực đứng đó cản đường ả, nhất định không để cho ả làm hại mẹ.

“Đừng có mà lớn lối, đây là bệnh viện.” Bà chủ tiến tới, đứng chặn trước mặt ả.

Thẩm Liên Đình trước nay đối với người thân với Thẩm Họa Minh đều không hề khách sáo. Đôi mắt khinh thường nhìn về phía bà chủ, ả khoanh tay đáp.

“Vậy bà làm gì được tôi? Chuyện tôi đến thăm chị gái là chuyện nên làm. Bà có quyền gì cấm cản đây?”

“Phách lối với người lớn hơn mình, là cách mà cha mẹ đã dạy cô sao?” Bà chủ cất tiếng hỏi ả, ý tứ trong câu chắc chắn ả hiểu rất rõ.

“Bà nghĩ bà xứng để tôi tôn trọng sao?”

“Vậy tôi xứng không?” Giọng nói đằng sau lưng ả cất lên, lạnh lẽo và đanh thép.

Thẩm Liên Đình lập tức cụp đuôi, nhìn ra đằng sau thì thấy Hoắc Viễn Thành. Ả giật mình vì không để ý đến chuyện anh sẽ đến đây. Một cái bóng vụt qua chân ả, chạy đến ôm anh.

Cả người con bé run rẩy, anh để ý Thẩm Kim Vũ lúc chạy có hơi khập khiễng, có lẽ chân vừa mới bị thương. Sắc mặt lập tức trầm xuống, anh bế cô bé lên rồi tiến về phía ả.

Thấy áp lực to lớn trước mắt, ả vô thức lùi ra đằng sau. Chợt nhận ra điều gì đó, ả liền mỉm cười, cất tiếng: “Anh rể, anh có biết đứa bé đó có thân phận gì không? Nó là con riêng của Thẩm Họa Minh với người đàn ông khác đó.”

Anh nghe vậy thì nhíu mày, đây chính là điều anh vướng mắc trong lòng. Nhưng cũng không đến lượt người phụ nữ như ả nói ra. Cho dù đứa bé này là con ai cũng không liên quan đến anh, Thẩm Họa Minh có còn trong sạch hay không, anh cũng chẳng quan tâm vì vốn dĩ anh không yêu cô. Nhưng ở trước mặt anh mà lại ra tay với một đứa bé, ả đúng là gan to bằng trời.

“Không đến lượt cô lên tiếng, chuyện này tôi khác biết giải quyết. Nhưng cô lại khiến cho con bé bị thương, tôi nghĩ tôi nên giải quyết cô trước.”

“Anh nghĩ gì vậy? Em chính là đứa con gái mà gia đình cưng nhất, nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu.” Ả tuy sợ, nhưng vẫn cố gắng tìm cách dọa nạt anh.

Nhưng vừa dứt lời, giọng nói quen thuộc vang lên: “Để đối phó với cô ta, thì để tôi là đủ rồi.”

“Mẹ!” Thẩm Kim Vũ reo lên, những người còn lại nhìn về phía giường bệnh.

Thẩm Họa Minh đang ngồi dậy, cô co một chân lên rồi chống tay ra đằng sau. Bộ dáng lười biếng nhưng lại kiêu ngạo khiến cho mọi người ngạc nhiên.

Bà chủ đến bên giường bệnh, đỡ cô rồi lấy chiếc gối chèn ở thành giường để cô dựa vào, lo lắng hỏi han cô: “Con sao rồi? Có thấy không khỏe ở đâu không?”

“Con không sao.” Cô thuận theo bà chủ, tựa lưng vào thành giường. Đôi mắt nhìn Thẩm Kim Vũ đang ở trên tay anh rồi lại chuyển đến Thẩm Liên Đình, cất giọng mỉa mai: “Hôm nay đông vui quá nhỉ?”