Đóa Hồng Máu

Chương 11: Hạnh phúc ngọt ngào, kết thúc có hậu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng ngày hôm sau, tôi thức dậy sau một giấc ngủ dài, đây là lần đầu tiên tôi được ngủ ngon đến vậy. Đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, Hoàng Phong đã dậy từ bao giờ, anh nhìn tôi buông lời trêu ghẹo:
- Tôi không hiểu em đi chăm người bệnh hay là để người bệnh chăm em nữa!
Tôi cảm giác mặt mình như đang nóng lên, chỉ mong có một cái lỗ để chui xuống, anh có nhất thiết phải làm vậy không nữa. Tôi nhìn anh, chữa ngượng:
- À.. Anh dậy lâu chưa? Tại em mệt quá nên mới..
Anh cười tươi nhìn tôi anh nói:
- Tôi dậy lâu rồi! Ban nãy mẹ có mang cháo gà đến, em ăn đi!
Tôi không nói gì chỉ ngoan ngoãn gật đầu rồi nhanh nhẹn vào WC vệ sinh cá nhân. Xong xuôi tôi cắm mặt vào ăn cháo, cũng đúng thôi, từ hôm qua đến giờ tôi đã ăn gì đâu. Anh nhìn tôi ăn mà cười thành tiếng, tôi cũng không thèm quan tâm. Ăn xong tôi dọn dẹp rồi nhanh chóng rời đi, hôm nay tôi có hẹn với chú Mạc để đi gặp lão Vương. Từ lúc về đến trại giam, lão ta la hét rất đáng sợ, còn chửi rủa các kiểu, lão có lẽ không ngờ được cái kế hoạch mà lão dành nửa đời người để thực hiện lại thất bại đến thảm hại như vậy.
Đến trại giam, tôi được chú Mạc bố trí gặp mặt lão tại một phòng giam khá rộng, mọi thứ xung quanh lạnh lẽo vô cùng, lão Vương ngồi đó, hai tay lão bị còng chặt, để trên bàn, lão mặc bộ đồ dành cho tù nhân. Bộ đồ rộng thùng thình, trông lão bây giờ thật thảm! Nhìn thấy tôi, lão cười hềnh hệch, hét lớn:
- Con chó cái! Mày cũng khôn phết nhỉ! Phản đòn hay đấy! Tao nói cho mày biết mẹ mày, ba mày và cả thằng anh trai khốn nạn của mày đều là chính tay tao giết chết! Mày biết sao bọn nó phải chết không? Tại vì chúng nó ngu, chúng nó cái gì cũng biết nhưng có mỗi biết điều là không biết. Tao cũng không muốn giết chúng nó đâu! Nhưng ai kêu chúng nó không biết giữ mồm giữ miệng. Haha, chúng nó cuối cùng cũng chỉ như những con chó bị tao..
Lão chưa kịp nói xong thì đã bị tôi một cước đạp thẳng vào mặt, lão ngã lăn xuống nền đất lạnh lẽo, một dòng máu đỏ chảy từ cái miệng rộng của lão. Từng giọt cứ nhỏ tong tong xuống nền, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, tôi gằn giọng:
- Lão nên nhớ: Bây giờ lão cũng chỉ là một con chó bị giam cầm chờ ngày bị bắn chết! Lão nên biết điều thì hơn đừng để cái miệng chó của mình sủa nhăng sủa cuội như vậy! Ta không chắc sẽ để lão yên đến khi mà lão bị bắn chết như một con chó đâu! Hãy nhớ những gì con vừa nói nha bác Vương!
Nói xong tôi cười khẩy, xoay người bước đi mặc cho lão ta ở phía sau chửi bới thậm tệ. Tôi không cần phải động chân động tay với lão, mọi chuyện cứ để pháp luật trừng trị, nợ máu ắt trả máu. Tôi bắt một chiếc taxi đến nghĩa trang - nơi có gia đình nhỏ của tôi ở đó. Xe vừa dừng lại, tôi trả tiền sau đó tiến lại nơi có ba nấm mộ, cũng như những lần trước tôi đặt một bó hoa hồng trắng và giỏ trái cây, nhưng lần này tôi không đến để khóc, tôi cũng chẳng còn là Vương Khiết Băng nữa. Tôi - Lâm Ngọc Hân, khẽ cong môi lên cười, nụ cười của sự hạnh phúc, không phải là nụ cười để che dấu đi nỗi buồn, niềm hận thù. Tôi thì thầm:
- Ba mẹ! Anh trai! Hân nhi bây giờ đang sống rất tốt, con xin lỗi vì đã thất hứa, con không thể xuống đó đoàn tụ với ba mẹ và anh được! Con sẽ cố gắng sống thật tốt, sẽ không khiến ba mẹ thất vọng! Em sẽ nghe theo trái tim của mình, vứt đi hết mọi hận thù, nợ nần và quá khứ! Anh à! Yên nghỉ nhé!
Tôi đưa mắt nhìn lên bầu trời. Nền trời hôm nay trong xanh, tôi mường tưởng thấy ba mẹ và anh đang cười vẫy tay chào tạm biệt tôi!
Năm năm sau:
IMG
- Mẹ ơi! Mẹ cứu Cua! Ba bắt nạt Cua!
Tôi nhìn bé Cua lon ton chạy trước, Hoàng Phong hùng hổ một tay bế bé Ốc, một tay cầm tô cháo, trên người vẫn đang mặc chiếc tạp giề mà cười đau cả bụng. Đã sau năm năm kể từ ngày hôm đó, sau mọi tất cả, giông bão đi qua, đắng cay, mặn chát đủ cả vị đời tôi với Phong đã có với nhau hai đứa con. Cuộc sống hiện tai khiến tôi hạnh phúc và thanh thản vô cùng. Lão Vương sau khi đưa ra xét xử thì bị tử hình với hàng loạt tội danh, từ giết người đến nhận hối lộ, làm ăn phi pháp. Tuấn Kiệt cũng không khá khẩm hơn hắn bị phạt tù chung thân. Cái giá phải trả với hai cha con họ như vậy là quá thảm. Tôi cũng gỡ bỏ mọi thứ mà sống hạnh phúc bên người đàn ông này, người đàn ông mà tôi đã từng hận nhưng đến cuối cùng lại chính người này đã mang lại cho tôi hạnh phúc, mang cho tôi một gia đình đầy đủ đúng nghĩa.
(Hết)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.