Đóa Hồng Máu

Chương 10: Hồi ức bị lãng quên



Chiếc xe vừa dừng lại trước cổng bệnh viện, tôi lập tức chạy thục mạng vào gọi bác sĩ. Vừa chạy tôi vừa khóc, trái tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nỗi sợ hãi trào dâng, tôi rất sợ, sợ anh sẽ rời khỏi tôi mãi mãi, rời khỏi tôi như cách mà ba mẹ tôi đã từ bỏ tôi. Tôi thực sự rất sợ!

Anh được chú Mạc cõng vào viện và đưa vào phòng cấp cứu, cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, ánh đèn đỏ ngoài cửa phòng cũng được bật lên. Tôi như bị rút hết mọi sức lực, đôi chân như nhũn ra, cơ thể dường như không phải là của tôi nữa, tôi ngồi thụp xuống hàng ghế chờ lạnh ngắt. Tâm trí tôi lúc này rối bời, nước mắt tuôn rơi lã chã, những giọt nước mắt mặn chát cứ lì lợm đậu trên gò má lạnh ngắt của tôi.



Cùng lúc này có tiếng bước chân dồn dập chạy dọc hàng lang, mẹ chồng tôi hớt hải chạy đến, bà cũng khóc, tôi cứ nghĩ bà sẽ chạy lại và cho tôi một cái tát đau điếng. Nhưng không, bà không hề tát tôi cũng chẳng buông một lời sỉ vả, mắng mỏ tôi, bà chỉ nhẹ nhàng chạy lại nắm lấy tay tôi, xoay người tôi một vòng xem xét, bà vừa nức nở vừa hỏi tôi:

- Khiết Băng! Con với thằng Phong sao lại ra nôn nỗi này? Hai đứa rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì?

Tôi cũng khóc, nức nở kể lại mọi chuyện cho mẹ chồng tôi nghe, kể từ cái chết của ba mẹ tôi đến việc tôi không phải là Khiết Băng, mọi chuyện ngày hôm nay tôi cũng nói hết cho bà nghe, nghe xong bà cũng chẳng có gì ngạc nhiên ngược lại còn vỗ về tôi bà nói:

- Mọi chuyện cũng đã ổn rồi, thù đã trả, ân đã báo, thằng Phong nhất định sẽ không sao đâu! Con cũng đừng tự trách mình nữa, mọi chuyện đều ổn rồi!

Tôi nhìn bà, nước mắt cũng đã không còn để mà rơi xuống nữa, tôi hỏi bà:

- Mẹ.. thực sự không giận con sao?

Bà cười nhẹ, nụ cười không hiểu sao lại ấm áp đến vậy, nụ cười mà tôi sẽ không bao giờ có thể quên nổi, bà nói:

- Tại sao ta lại có thể giận con được kia chứ! Ta vốn đã biết mọi chuyện rồi! Ba của Hoàng Phong đã kể hết cho ta, gia đình ta còn nợ con một ân huệ mà không bao giờ trả nổi. Ông nội con ngày xưa vì cứu ba thằng Phong mà phải bỏ mạng nơi rừng núi âm u, việc này chỉ có hai người họ và ông nội Hoàng Phong biết mà thôi. Khi biết được việc này ta đã rất hổ thẹn với lương tâm, nhất là khi biết con chính là con bé Ngọc Hân, người cứu thằng Phong khỏi vụ chết đuối cách đây mười lăm năm.

Tôi nghe mẹ chồng nói đến đó thì đầu óc hoang mang tột độ, anh chính là cậu bé bị ngã xuống sông trong lúc đi qua cây cầu đó sao? Nhớ ngày đó khi đang trên đường đi học về tôi chợt thấy một cậu bé khá gầy đang đi thì bị vì cậu bạn khác xô ngã chẳng may lại trượt chân ngã ngửa ra phía sau. Tôi vội vàng chạy lại túm lấy tay cậu ta nhưng sức của một đứa con gái làm sao mà trụ nổi kia chứ, tôi bèn hét ầm lên gọi người giúp, may thay có vì bác đánh cá lớn tuổi thấy tôi hô thì chạy lại kéo cậu ta giúp tôi. Sau lần đó cánh tay trái của tôi gặp vấn đề, tôi không thể chịu được lực mạnh tác động vào cánh tay đó mặc dù nó trông không có gì khác thường so với cánh tay phải còn lại.

Đang suy nghĩ về mọi chuyện đã qua thì cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, một người đàn ông trung niên trên người mặc chiếc áo blouse trắng bước ra, tôi vội vàng đỡ mẹ chồng chạy lại, ông bác sĩ nhìn một lượt rồi nói:

- Cậu ấy đã qua khỏi cơn nguy kịch, hiện không có gì đáng ngại, chỉ là bị sây sát nhẹ và một vài vết thương khá sâu ở đầu mà thôi!

Ngưng một lúc ông ấy lại hỏi:

- Ở đây ai là Lâm Ngọc Hân?

Nghe thấy tên tôi chợt giật mình, hai tay đan vào nhau tôi lắp bắp trả lời:

- Dạ là cháu! Cháu là vợ của anh ấy.

Thấy tôi có vẻ căng thẳng nên ông ấy cười to, rồi gật gù nói:

- Lát nữa y tá sẽ chuyển cậu ấy xuống phòng hồi sức, cô nên vào thăm cậu ấy sớm nha, cậu ấy lúc nửa tỉnh nửa mê vẫn kêu tên cô nhiều lắm, có vẻ là rất yêu cô!

Nghe ông ấy nói vậy, tôi chợt thấy lòng mình dâng lên một chút gì đó ấm áp vô cùng, có gì đó rất ngọt ngào thấm dần vào trong cơ thể. Cảm giác mệt mỏi đã biến đâu mất, nhường chỗ cho cảm giác vui vẻ, hạnh phúc và ấm áp ngập tràn trong người. Anh thực sự gọi tên tôi sao? Tôi không cần anh gọi tên tôi là vì yêu mà khi anh hận tôi, quá hận đến gọi tên tôi, tôi vốn dĩ là vẫn cam lòng vì ít ra trong tâm trí anh ít nhất vẫn có hình ảnh của tôi.