*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi về đến nhà sau một buổi tối quá mệt mỏi. Ngẫm lại, tôi thấy khá tốt vì tôi phát hiện ra mọi chuyện khá sớm, tôi vẫn có thể sửa lại kế hoạch. Ngẫm nghĩ, tôi thấy lão Vương với Tuấn Kiết công nhận là quá nhiều điểm đáng ngờ, từ việc dấu hiệu nhận biết của Vương gia đến vụ nội gián trong công ty ba tôi - mọi chuyện quá rõ ràng. Tôi thở dài, may mắn là tôi không quá tin họ nếu không mọi chuyện sẽ rất bi thương. Vừa đi, tôi vừa suy nghĩ đến cửa phòng ngủ cho khách, tôi giật mình khi thấy Hoàng Phong đứng đấy. Hắn nhìn tôi, không nói không rằng, đi thẳng vào phòng, tôi thì có chút sững sờ, việc tôi đi đêm đã bị phát hiện. Nhẹ nhàng tiến vào phòng, tôi không nói gì chỉ nhẹ nhàng nằm xuống giường, vòng tay ra ôm ngang người hắn, hít hà mùi bạc hà thơm mát trên người hắn. Hắn không phản kháng, nằm im cho tôi ôm, đêm đó tôi được ôm hắn ngủ, trên môi vẫn vương nụ cười tươi.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy nhìn xung quanh phòng tôi không thấy hắn đâu, nhẹ nhàng vào WC vệ sinh cá nhân. Bước xuống nhà, mẹ chồng tôi đang ngồi uống trà, tôi khẽ cúi đầu chào bà, bà nói:
- Đi đâu thì tối nhớ về sớm, nhà có khách!
Tôi nhẹ nhàng đáp lại bà:
- Dạ, con sẽ cố về sớm!
Nói xong tôi đi, bà ấy hôm nay có gì đó rất lạ, không quát tháo, nói móc tôi như mọi ngày. Nghĩ vậy chứ tôi cũng rất vui, nhà họ Hoàng không có thù với Lâm gia thì tôi chẳng ngu mà làm mất lòng mẹ chồng tôi cả. Hôm nay tôi có hẹn với Tuấn Kiệt, từ tối hôm qua tới giờ tâm trạng tôi khá thoải mái, không biết hôm nay tên Kiệt định dở trò gì nữa? Tôi mặc kệ, có làm gì thì tôi đây cũng không sợ. Ra đến ngoài cổng, tôi thấy anh ta đứng đó, vui vẻ mở cửa xe cho tôi, tôi cũng không từ chối, người ta có lòng thì tôi cũng phải có dạ chứ. Chiếc xe phóng đi vun vút từ thành phố náo nhiệt đến vùng ngoại ô hẻo lánh. Nhìn từ xa, căn nhà của chú Mạc đã hoàn toàn bị thiêu rụi, tôi vờ ngạc nhiên quay sang hỏi tên Kiệt:
- Là anh làm sao?
Tên Kiệt ngớ người nhìn tôi. Túm lấy vai tôi, Kiệt giận dữ hỏi:
- Mày.. con dấu đó mày để đâu?
Tôi lần này thì cũng giận dữ nhưng vẫn tỏ ra là không hiểu gì, tôi hét:
- Anh bị điên à? Con dấu nào? Là anh giết ông ta sao? Đáng ra anh phải để em giết ông ta chứ!
Hắn thấy tôi nói vậy thì như chợt bừng tỉnh, hắn giả vờ gãi đầu, hắn nói:
- À anh quên mất! Anh nóng quá..
Buổi sáng này quả thực là vô dụng với bản thân tên Kiệt nhưng như vậy lại khiến tôi hả hê vô cùng. Tên Kiệt tức đến nỗi không thèm đưa tôi về, tôi cũng chẳng thiết, tôi bắt xe về qua nghĩa trang thăm ba mẹ và anh trai. Tôi mua một giỏ trái cây lớn thêm một bó hoa hồng to, mẹ tôi khi còn sống thích hoa hồng lắm, bà nói hoa hồng tượng trưng cho nét đẹp quyến rũ và huyền bí của người phụ nữ. Tôi cũng yêu hoa hồng nhưng tôi và mẹ khác nhau, mẹ tôi yêu hoa hồng trắng vì với bà đây là biểu tượng của sự trong sáng thuần khiết, nhưng tôi thì khác tôi yêu hoa hồng đỏ, màu đỏ như máu, tượng trưng cho tình yêu. Cánh hoa đỏ còn thể hiện cho màu đỏ trong trái tim, hoa hồng đỏ mang vẻ đẹp gai góc, bí ẩn mê hoặc lòng người.
Tôi đặt bó hoa hồng trắng xuống nơi mẹ tôi nằm, chia nhỏ giỏ hoa quả ra thành ba phần, tôi đặt lên từng ngôi mộ, ba ngôi mộ của ba mẹ và anh trai tôi gần sát nhau, tôi đứng trước ba ngôi mộ khẽ nói:
- Ba mẹ! Anh trai! Hân nhi đến thăm mọi người đây. Ba, con cảm ơn ba nhiều, cảm ơn ba về mọi thứ ba nhờ chú Mạc đưa cho con. Con biết khi còn sống ba là người tốt bụng, tin người nhưng con tin ba lần này không đưa nhầm người. Mà nếu có đưa nhầm người Hân nhi con sẽ biến điều sai đó thành đúng, hơn nữa con sẽ cố gắng giữ cho chắc con dấu hoàng kim, con dấu mà ba mẹ và cả anh Phúc đã phải đổ máu để giữ lại. Lâm gia cứ yên nghỉ con nhất định sẽ làm tốt mọi chuyện.
Tôi vừa nói dứt thì từ phía sau có tiếng động. Tôi quay lại hóa ra là chú Mạc, tôi thấy chú nhìn tôi khẽ cười một nụ cười nhân hậu, nụ cười rất đẹp chú nói:
- Vậy còn Hoàng thiếu gia, con tính thế nào?
Tôi nháy mắt với chú, tôi nói:
- Cái gì đã là của Ngọc Hân con thì dù gì con cũng giữ không để mất, bây giờ khúc mắc đã được làm sáng tỏ, mây là của trời, mây có muốn chạy cũng không được chú ạ!
Chú Mạc nhìn tôi cười sảng khoái. Hai chú cháu đứng nói chuyện một hồi thì từ phía sau có tiếng vỗ tay, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
- Ha ha tao không ngờ mày cũng khôn quá nhờ! Dám đâm sau lưng lão Vương tao sao, chúng mày giỏi.
Hóa ra là lão Vương, ông ta đứng đó cười tiếng cười vang lên nghe độc ác vô cùng. Lão ta búng tay một cái thì từ đâu ra hơn chục tên vệ sĩ mặc áo đen nhảy ra bao vây tôi và chú Mạc. Tôi cứng họng không nói được gì, chú Mạc đã có tuối bị đánh rồi bắt lên xe. Còn tôi lão Vương vung tay lên tát tôi rồi lão nói:
- Mày giỏi lắm con chó! Tối mai qua căn cứ mang theo con dấu hoàng gia. Cấm đước báo cảnh sát và hơn nữa, nhớ đi một mình! Nếu không lão già này không xong với tao đâu!
Tôi đứng lặng người, trái tim thắt nghẹn, lão Vương vốn là người nói được thì chắc chắn làm được, tôi nói bằng giọng run run:
- Lão già khốn nạn! Tôi cấm ông động đến một sợi tóc của chú ấy, nếu không cái mạng chó của lão tôi cũng không tha! Nhớ đấy!
Ông ta "ồ" lên một tiếng rồi khinh khỉnh bước đi, tôi ngồi sụp xuống, tôi không thể giao thứ mà ba mẹ tôi phải chết để đổi lấy, tôi cũng không thể bỏ mặc người đó được, người mà thay thế cả ba tôi chịu nguy hiểm vì Lâm gia nhà tôi, tôi thực sự rối quá!..