Đóa Hồng Máu

Chương 7: Vén màn sự thật



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi gỡ tay hắn ra, vòng tay này quá ấm áp. Tôi sợ mình sẽ tham lam mà chiếm lấy, ảo tưởng không muốn buông ra, tôi không muốn. Tôi nhìn khuôn mặt hắn, khuôn mặt khiến lòng tôi xao xuyến, tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi. Lách người qua hắn, tôi toan đi sang phòng khách, hắn bất chợt hỏi tôi:

- Em hết yêu tôi rồi sao?

Tôi im lặng, trái tim đau đến điếng người, tôi không hết yêu mà là bản thân không thể tiếp tục yêu, tôi không thể, trái tim tôi đau lắm, nó đau như bị nghìn nhát dao đâm vào, đau đến túa máu. Không nói gì, tôi lại bước tiếp, bây giờ tôi phải đặt kế hoạch lên đầu, tình yêu với tôi nó quá xa xỉ, tôi đi sang phòng ngủ cho khách, chốt cửa lại, rút từ người ra khẩu súng mà ban nãy tôi đã lén giấu mang sang, đạn đã được nạp sẵn, tôi thay một bộ đồ đen để ngụy trang, thả dây ra từ cửa sổ xuống vườn sau, tôi từ từ leo xuống, mọi chuyện khá dễ dàng, tôi nhanh chóng chạy ra khỏi cổng, tôi chạy xe đến nhà tên nội gián, giờ này có lẽ hắn đang ở nhà. Leo rào vào trong, tôi luồn lách chạy vào từng phòng trống, tôi thấy ông ta đang ngủ gục trên bàn làm việc, lẽ ra theo kế hoạch tôi sẽ thẳng tay bóp cò rồi bắn một phát cho ông ta lìa đời, rồi phóng hỏa luôn ngôi nhà này. Nhưng giờ đây, tôi lại muốn tìm hiểu qua về công việc của ông ta. Tiến sát đến cạnh ông ta, tôi nhìn có một tập hồ sơ, tôi nhíu mày nhẹ tay rút lấy, bên ngoài đề "Vụ án mạng năm 2000". Tôi lấy làm lạ, ông ta điều tra mấy cái này làm gì? Đang suy nghĩ miên man, tôi chợt giật mình khi có giọng nói trầm ở phía sau:

- Ta biết là cô sẽ đến mà!

Tôi lặng người, tôi không nghĩ mình bị phát hiện. Từ từ quay lại trong bóng tối, tôi nhận ra có người đàn ông, dáng người cao gầy, tôi ấp úng lên tiếng:

- Ông.. sao ông..

Tôi không kịp nói gì thì sau một cái vỗ tay, đèn điện trong nhà đều sáng lên. Lúc này tôi thấy ông ta, người đàn ông mà tôi cho là nội gián trong công ty của ba tôi đang đứng trước. Ông ta mặc bộ quân phục của công an, tôi ngơ ngác đến không ngậm được miệng, tôi không tin vào mắt mình, thấy tôi như vậy ông ta mới lên tiếng:

- Bất ngờ lắm sao? Ta không phải là nội gián trong công ty của ông Lâm, càng không phải là người của Hoàng gia, ta là người của Mạc gia. Ta là cảnh sát điều tra về cái chết của ba ruột cô, ta nghĩ với thế lực nhà họ Vương sẽ có sự nhầm lẫn này. Hơn hết, Tuấn Kiệt và lão Vương là kẻ đáng hận, đáng thù, đáng chết.

Tôi nhìn ông ta, một cỗ tức giận sục sôi trong lòng, tôi hét lên:

- Ông nói dối! Ông có gì làm bằng chứng chứ? Ông là kẻ đáng chết!..

Nói xong tôi rút khẩu súng ra chĩa thẳng vào trán ông ta, nhìn tôi một hồi ông ta nhẹ giọng ôn tồn:

- Ta không bắt cô tin. Nhưng ta có cái này muốn cho con xem. Trước khi mất, ba con đã đưa cho ta, nó cũng là bằng chứng nói lên kẻ giết ba cô không phải là người nhà họ Hoàng mà chính là Vương gia.

Ông ta lấy điện thoại trong túi quần ra, mở một đoạn ghi âm. Đó là giọng của ba tôi, có lẽ ông đang rất đau, ông nói:

- Con gái à! Ta biết khi nghe được những điều này thì.. ba.. ba đã không còn trên cõi đời này nữa, ta xin lỗi! Ta quá tin người.. ta đã giao trứng cho ác, ta.. ta muốn nói Hoàng Lâm không có lỗi ông ấy chỉ đang giúp ta.. kẻ đứng sau mọi chuyện chính là.. Vương gia.. ta.. thật ngu ngốc.. Hân nhi ta.. mãi yêu con!..

IMG

Tôi lặng người, khụy xuống, tôi khóc nức nở, tôi hét lên trong hận thù:

- Vương gia các người.. các người là một lũ khốn nạn..

Tôi khóc không thể nói được nói nữa. Trái tim tôi đau quá. Tôi uất nghẹn, tôi nhìn người đàn ông trước mặt tôi hỏi:

- Ông muốn gì? Tại sao lại giúp tôi!

Ông ta cúi mặt nói:

- Ta là muốn trả nợ cho ba con. Trước kia nhờ ba con giúp đỡ mà ta mới có thể đứng ở đây, ba con giải oan cho ta, giúp ta thoát khỏi âm mưu thâm độc của bọn nhà giàu, ta nợ ba con một tấm ân tình.

Ngừng một lát ông nói tiếp:

- Vương gia muốn mượn tay con để giết ta, họ muốn hủy hoại Hoàng gia, ba con còn nhờ ta đưa cho con cái này.

Ông ta đưa tôi một chiếc hộp rồi nói:

- Đây là thứ mà Vương gia thực sự cần!

Tôi mở hộp ra, đây là con dấu Hoàng gia cơ mà? Con dấu quyền lực - có nó trong tay, bất kể gia tộc nào cũng không thể động tới gia tộc có con dấu đó. Tôi nhìn ông, khẽ nói:

- Bác nợ ba con nhiều như vậy thì giúp con đòi lại công bằng cho ba con có được không?

Ghé tai bác, tôi thì thầm, rồi đắc chí. Đêm hôm đó, căn nhà to nhất vùng quê hẻo lánh bị thiêu rụi tưởng như kết thúc mọi chuyện. Nhưng không, nó chỉ mới chính thức bắt đầu..