Xét riêng về mặt uy lực, chiêu thức của bản thân mạnh hơn nhiều so với Bộ Tranh. Nhưng vấn đề là dường như mình không hiểu sâu về chiêu kiếm pháp này bằng Bộ Tranh. Nếu như đánh giá Bộ Tranh đã học được năm thành của chiêu kiếm pháp này, vậy thì bản thân học được nhiều nhất chỉ là một thành mà thôi. Nhưng vì đâu uy lực lại thực sự mạnh hơn một phần? Vào thời điểm này, Tú Anh đã bắt đầu nhận ra chiêu kiếm pháp này có lẽ đã vượt ra ngoài lẽ thường, nhưng do Bộ Tranh vẫn chưa luyện thành công, cho nên không thể biết được uy lực của nó. Còn bản thân thì sao, mới nắm được hình thái bên ngoài của nó đã tạo ra uy lực như vậy, có thể đánh bại được Liễu Tâm Nghiên, kiếm pháp này đáng học. . . Đúng lúc đó, Tú Anh phát hiện một vấn đề, thể lực bản thân nàng ta dường như đã bị chiêu kiếm pháp vừa rồi hút sạch. Chẳng lẽ đây là di chứng của kiếm pháp này? Đương nhiên là không phải! Nguyên nhân chủ yếu chỉ là vì nàng ta vẫn chưa đủ thực lực để sử dụng chiêu kiếm pháp này. Ngoài ra, khi xem Bộ Tranh luyện chiêu kiếm pháp này trước đây, sở dĩ nàng ta không cảm nhận được uy lực của nó là vì gã hoàn toàn không dùng đến nội lực, mà chỉ đơn thuần luyện mỗi chiêu thức. Nếu người khác luyện chiêu thức không dùng đến nội lực như vậy có lẽ chẳng thu hoạch được cái gì, nhưng Bộ Tranh dường như là trường hợp trái ngược. Mỗi một lần luyện tập, gã lại ngộ ra một chút. Nhưng điều quan trọng nhất là chiêu kiếm này dường như rất khó có thể luyện thành công. Cho đến bây giờ, gã vẫn chưa nắm được một nửa tinh túy của nó. Đó là điều đương nhiên. Với người khác, Thanh Vân Kiếm Pháp thực sự là tuyệt học; Nhưng nếu so với chiêu kiếm này, toàn bộ chỉ là một đống cặn bã. Trở lại chuyện chính. Sau khi Tú Anh đánh ra một kiếm đó, toàn thân xụi lơ ngồi phịch xuống đất. Về phần Liễu Tâm Nghiên, sau khi bị đánh bay, ả phun ra một búng máu, ăn một viên dược hoàn, sau đó quay trở lại chém giết, chỉ chực cắt Tú Anh thành thành tám khối. Nhưng lúc này, ả hình như đã quên mất một điều. "Dừng tay, Tâm Nghiên, ngươi đã bị đánh rớt xuống lôi đài rồi. Ngươi đã thua!" Trưởng lão Yến Vân sơn trang bay người ra, ngăn Liễu Tâm Nghiên đang bị phẫn nộ làm cho mê muội lại. Nếu là một trận đấu sống còn, Tú Anh sẽ chết chắc, nhưng đây là kỳ thi đấu của môn phái, thành ra nàng ta lại là người chiến thắng. Trong tình huống như vậy, Liễu Tâm Nghiên coi như đã thua, nhưng trên thực tế mọi người đều hiểu ả mới là người chiến thắng, thua là chỉ thua trên phương diện quy tắc mà không phải ở phương diện võ công. "Trang chủ, đệ tử. . . nàng ta. . ." Liễu Tâm Nghiên chỉ vào Tú Anh đang ngồi xụi lơ trên mặt đất. Ả không cam lòng chịu thua. Về phần cách xưng hô của ả thì không có vấn đề gì, một trưởng lão quản lý sơn trang cũng có thể gọi là trang chủ. Tuy nhiên, bình thường họ hay được gọi là trưởng lão. "Quy tắc là quy tắc, không có quy tắc sao thành được vuông tròn. Lần này coi như là một bài học đắt giá cho ngươi, trở về tu luyện thêm một năm nữa, chỉ muộn mất có một năm mà thôi." Trưởng lão Yến Vân sơn trang lạnh nhạt nói. "Lý Tú Anh, ngươi làm rất tốt! Chỉ có một vấn đề, nếu như đấu với người ngoài, người đừng bao giờ dùng chiêu thức như vừa rồi, tốt nhất là chọn cách chạy trốn thay vì rơi vào tình trạng kiệt sức." Trưởng lão cũng quay sang răn dạy Lý Tú Anh một phen. Lão có thể nhìn ra, chiêu kiếm đó của Lý Tú Anh tốn rất nhiều nội lực. Thông thường, những chiêu thức như thế này sẽ bị liệt vào chiêu độc, chưa đến thời điểm phải dốc sức liều mạng thì tuyệt đối không được dùng đến. 'Chiêu độc' chỉ là cách gọi mang tính tương đối, nếu như khống chế được nó thì có thể sử dụng thường xuyên. Đến lúc đó, nó không còn là chiêu độc nữa, mà chỉ là một loại vũ kỹ của riêng mình. Chiêu độc là cách gọi những những chiêu thức vượt quá cảnh giới của bản thân, dù có thể sử dụng, nhưng để lại di chứng nghiêm trọng, thậm chí tử vong. Trưởng lão chẳng có nghi vấn gì về chiêu thức của Tú Anh, bởi vì nàng ta chỉ học được một phần nhỏ của một chiêu thức không trọn vẹn, hoàn toàn không thể nào nhìn ra hình thái nguyên bản của nó. "Vãn bối hiểu rồi. . ." Tú Anh gật đầu. Thật ra, câu trả lời đó hoàn toàn chỉ là máy móc, bởi chính bản thân nàng ta cũng không tài nào hiểu nổi mình đã đánh ra chiêu đó bằng cách nào. Nhưng, thực sự là bất ngờ, kết quả cuối cùng vậy mà lại như thế. Bộ Tranh đang luyện chiêu kiếm gì không biết, tại sao lại có uy lực như vậy? Mình chẳng qua mới chỉ học được cái vỏ bên ngoài, chỉ đáng coi là học được một nửa, nhưng rõ ràng lại có thể phát huy ra uy lực lớn tới như vậy. Nếu ta học xong toàn bộ, uy lực sẽ tới mức độ nào? Tên Bộ Tranh đáng chết! Có chiêu thức như vậy, tại sao không dạy cho ta một lần. Quá đáng ghét! Khi trở về nhất định ta sẽ phải dạy cho ngươi một bài học. Nàng ta đâu có biết, Bộ Tranh cũng chỉ lơ mơ nắm bắt được chiêu kiếm này, cho dù có bắt ép, gã cũng chẳng thể nào dạy lại được toàn bộ. "Ngươi không sao chứ?" Đúng lúc này, Trưởng lão giám thị bước tới, nhìn Tú Anh, hỏi một câu mang hàm ý nàng ta có thể tự mình đi xuống hay không. Nếu không thể, lão sẽ gọi người khác lên đỡ nàng ta xuống dưới, lôi đài này vẫn còn cần phải tiếp tục sử dụng. "Không sao." Tú Anh từ từ đứng dậy. Thể lực đã hồi phục được phần nào, tự mình đi xuống thì không có vấn đề gì. "Trang chủ." Tú Anh đi tới trước mặt trưởng lão Yến Vân sơn trang, chào hỏi một tiếng. Không thể nào lạnh nhạt với bậc bề trên trực tiếp của mình được, hơn nữa, lão lại còn đang đứng chờ chính mình. "Tú Anh, mặc dù lần này có ảnh hưởng của nhân tố may mắn, nhưng dù thế nào cũng coi như thông qua. Kể tử bây giờ, ngươi đã trở thành đệ tử phổ thông, sẽ rời khỏi Yến Vân sơn trang. Sau này bái nhập vào môn hạ của ai thì hoàn toàn phải dựa vào vận mệnh của bản thân rồi." Yến Vân sơn trang Trưởng lão nói. Theo quy định của Thanh Vân Kiếm Phái, sơn trang chỉ là một cái học viện đại cương, là nơi đệ tử ngoại môn cùng luyện tập võ nghệ. Sau khi trở thành đệ tử phổ thông, họ sẽ gia nhập vào một trong những Phong chính để tiếp tục tu luyện, tiếp tục nhận được bồi dưỡng. "Cảm ơn trang chủ đã dạy dỗ, Tú Anh suốt đời không quên!" Tú Anh ôm quyền hành lễ, nói vài câu theo đúng phép tắc phải có. Chẳng lẽ lại nói như thế này, thành công của ta hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến ngài. Lúc mới vừa gia nhập vào sơn trang, cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau khi lão nhân gia ngài nói một câu chào mừng, còn bây giờ mới là lần gặp thứ hai. "Rất tốt, không thể nào ngờ một người mang thân phận đệ tử mới như ngươi, chưa cần đến thời gian một năm đã có thể trở thành đệ tử phổ thông. Điều này xác thực làm cho người khác phải bất ngờ. Sau này cố gắng chuyên tâm tu luyện!" Trưởng lão mỉm cười, nói vài câu khách sáo với Tú Anh rồi bỏ đi chỗ khác. "Lần này chẳng qua là do ngươi may mắn thôi, nhưng ngươi vẫn chưa đánh bại được ta. Giờ ngươi đã thành cái dạng này, ta chẳng muốn đánh tiếp với ngươi, tránh cho người khác nói ta bắt nạt ngươi." Liễu Tâm Nghiên nghếch đầu lên, cực kỳ kiêu ngạo bỏ đi. Ả đích xác vẫn có thể tiếp tục giữ thái độ kiêu ngạo trước kia của mình, bởi vì ả không được tính là thua. Chỉ có điều, có được tính là thua hay không thì không cần biết, ả vẫn phải ở loại ngoại môn thêm một năm nữa, còn Tú Anh thì đã chắc chắn trở thành đệ tử phổ thông rồi. "Tú Anh, không ngờ vậy mà ngươi lại thắng." Một số đồng môn có quan hệ tốt với Tú Anh bước tới chúc mừng, còn Tú Anh cũng đối đáp lại không sót một người nào, không làm cho người khác cảm thấy khi đã thành đệ tử phổ thông thì nàng ta không còn như trước nữa. Thật ra, Tú Anh cũng chẳng hề nghĩ sâu xa tới như vậy. Hơn nữa do bản thân vẫn còn chưa chính thức chuyển đổi thân phận, cho nên nàng ta thực sự không biết đến cảm giác lúc ấy là như thế nào. Bây giờ trong đầu Tú Anh chỉ có một ước muốn là Bộ Tranh mau chóng trở về, để mình có thể lĩnh giáo chiêu kiếm pháp đó. Đáng tiếc, cho đến khi nàng ta chấm dứt kỳ thi đấu xếp hạng, Bộ Tranh vẫn chưa chịu trở về. Không còn biện pháp nào, nàng ta đành phải dựa vào trí nhớ của bản thân để luyện tập chiêu kiếm pháp đó. Tuy rằng không có hiệu quả bằng được Bộ Tranh trực tiếp dạy, nhưng không thể phủ nhận làm như vậy cũng vẫn có hiệu quả phi thường, đã giúp cho nàng ta lĩnh ngộ được rất sâu. Chiêu kiếm này đã dần dần trở nên thuần thục, không còn là chiêu độc chỉ dùng được một lần nữa, nàng đã có thể sử dụng thêm một hai lần nữa. Sau khi sử dụng, nàng ta vẫn còn miễn cưỡng duy trì được thể lực. Nhưng vẫn không thể nào sử dụng nhiều lần, bởi nếu làm như vậy, thể lực sẽ lập tức cạn kiệt. Chỉ dựa vào mỗi chiêu thức này, trong suốt quá trình thi đấu xếp hạng, nàng ta thắng liền mấy trận. . .