Độc Chiếm Tình Yêu

Chương 34:




"Kỳ Hạo Dương... đừng trách tại sao con anh không thể sống..."
Kỳ Hạo Dương vẫn còn đang lưu luyến, chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào với người con gái kia, trong khi ánh mắt của Phong Hàn Linh không hề rời đi. Cô muốn xem phản ứng của anh sẽ như thế nào khi mà anh biết được cô đã phát hiện ra rằng, miệng thì luôn nói yêu cô, nhưng thân thể thì lại đang phản bội cô. Bây giờ, chính cô còn đang hoài nghi anh có thật sự yêu cô không, hay chỉ vì gương mặt này của cô giống với người kia, anh mới chú ý đến cô, nói trắng ra là cô mới là thế thân chứ không phải là cô ấy.
Trái tim của Phong Hàn Linh khó chịu vô cùng, cô đặt bàn tay lên trước ngực mình, thật sự... rất đau, thậm chí cô không còn kiên cường được nữa. Đôi chân không đứng vững, cô vô ý dẫm phải một cành cây nhỏ, khiến giữa một không gian yên tĩnh lại nảy ra một âm thanh khác lạ. Kỳ Hạo Dương ngay lập tức rời khỏi đôi môi người con gái đang trong vòng tay mình, anh trợn mắt, trái tim như chết đứng khi nhìn thấy Phong Hàn Linh.
"Thiếu gia!"
Kỳ Hạo Dương liền đẩy Khả Vi ra, chạy theo hình bóng cô, cũng là lúc đó bóng lưng của Phong Hàn Linh xa dần, nhưng bước đi của cô rất chậm, lại nặng nề, chẳng mất bao sức, Kỳ Hạo Dương đã giữ chặt được tay cô lại.
"Linh Linh, sự việc không phải như em nghĩ đâu, đó chỉ là..." .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
"Kỳ Hạo Dương, đừng nói với tôi rằng đó là thế thân của tôi."
Đó quả thực là những điều Kỳ Hạo Dương muốn nói, anh hiện giờ không thể tìm ra một cái cớ nào khác biện minh cho hành động đáng khinh vừa rồi của mình, nhưng đó thực sự chỉ là một sai lầm nhất thời. Khả Vi quá giống cô, anh luôn hi vọng Phong Hàn Linh sẽ đối với mình như vậy, muốn cô nồng nhiệt mà chào đón mình, cho nên mới không thể kìm hãm được bản thân. Tuy nhiên, đối với Khả Vi, anh chưa từng đi quá giới hạn, anh hoàn toàn hiểu được bản thân yêu ai, anh yêu Phong Hàn Linh, yêu con người của cô, chứ không phải là gương mặt.
"Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra, tôi không muốn nghe gì hết."
Cả hai người trở về phòng mà không nói một lời, Phong Hàn Linh ngủ trên giường còn Kỳ Hạo Dương ngủ trên chiếc sô pha cạnh đó, cô buộc anh phải duy trì khoảng cách giữa hai người, hơn nữa... trải qua chuyện lần này, cô càng thêm chán ghét anh, cảm thấy anh thật bẩn, không xứng với cô sau khi chạm tới người con gái khác. Dù vậy, Phong Hàn Linh không ghen, không hề, chỉ là... tâm lí của người đang mang thai có chút nhạy cảm, cô không thể chấp nhận được việc mình sinh con cho một người đàn ông, nhưng người đó lại đi tằng tịu với người khác sau lưng cô.
Cho đến khi Phong Hàn Linh đã ngủ say, Kỳ Hạo Dương mới rón rén từ sô pha bước tới chiếc giường lớn. Một tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, tay còn lại lần mò vào bên trong chiếc chăn mỏng, đặt lên vùng bụng phẳng của cô. Mặc dù biết là con mới được một tháng, vẫn chưa đủ lớn để có thai máy, thế nhưng chỉ cần cảm nhận được rằng con đang trong bụng cô, trong lòng anh đã hân hoan rồi.
Từ khi biết cô có thai đến nay, anh vẫn luôn phải dùng phương thức lén lút này, đây là cách duy nhất để hai cha con tiếp xúc với nhau, anh không muốn để lại bất kì chướng ngại tâm lí nào cho con.Phong Hàn Linh không còn quen với cảm giác được nắm tay này nữa, làn mi cong khẽ động đậy, cô mở mắt ra, trước mắt cô chính là người đàn ông hôm nay đã phản bội mình.
"Anh muốn làm gì?"
"Linh Linh... tôi... chỉ muốn xem con."
Phong Hàn Linh ngồi dậy, cô liền gạt bỏ tay Kỳ Hạo Dương ra, to tiếng với anh. "Muốn động vào nó, tôi có đồng ý sao? Kỳ Hạo Dương, anh đừng quên là nó hiện giờ đang trong bụng tôi, tôi làm gì nó cũng là quyền của tôi."
Kỳ Hạo Dương biết là mình đã sai lại càng sai, anh không nên để Khả Vi tồn tại đến bây giờ, nhưng đây là con của anh, đó là sự thật không thể chối cãi, anh có quyền được biết con ra sao, cô không thể cậy mình mang thai mà đối xử với con, với anh như vậy được. Lẽ nào, nhẫn tâm với con đến vậy, cô không hề thấy đau lòng sao? Rốt cuộc tại sao trái tim cô lại khó lay động đến thế?
"Con cũng là của tôi, em không thể cho tôi ở cạnh nó sao? Linh Linh, em trả thù tôi ra sao cũng được, đừng làm hại con được không? "
"Làm sao tôi có thể để con anh chết dễ dàng chứ? Tôi muốn dày vò nó như dày vò anh..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.