Độc Thân Xinh Đẹp

Chương 5:




Lục Lễ rất nhanh đã ghép xong mô hình, hơn nữa còn tặng nó cho tôi.
Lúc về đến dưới lầu, tôi đã híp mắt, mãi đến khi tiếng chuông quen thuộc vang lên mới tỉnh dậy khỏi giấc ngủ.
Không hiểu sao Lục Lễ lại cách tôi rất gần, tôi bắt đầu luống cuống, tóc vậy mà lại dính lên kim cài áo của anh.
"Đừng nhúc nhích, sẽ bị dính tóc."
Giọng nói của Lục Lễ cực kỳ dịu dàng, tôi có thể cảm nhận được ngón tay thon dài của anh đang cẩn thận kéo tóc tôi.
Đầu tôi sát gần ngực anh, chỉ cần thở nhẹ cũng có thể cảm nhận được hơi thở và mùi hương của anh, khiến tôi cảm thấy có chút ấm áp trong đêm lạnh.
"Được rồi."
Anh dừng động tác trong tay, tôi cũng ngẩng đầu lên.
Lục Lễ lại không tránh ra, mà lại còn sát gần hơn.
Anh giúp tôi tháo dây an toàn, xác nhận là tháo xong, lúc này mới nhấn mở cửa xe rồi tắt khóa.
Hành động tri kỷ của Lục Lễ khiến tôi không rõ tại sao lại đỏ mặt, sau khi chúc ngủ ngon bước xuống xe, nhìn anh lái xe đi.
Điện thoại di động vẫn luôn rung lên, trong lúc tôi định bắt máy thì nghe được giọng nói của chủ cuộc gọi vang lên sau lưng.
"Mới vài ngày thôi nhỉ, ngay cả điện thoại cũng không dám nhận?"
Tôi quay đầu, thấy Lục Sâm mặt xanh lét đứng ở đằng sau, thậm chí ngay cả cơ bắp trên người cũng đang căng cứng.
Anh ta nổi giận, lại còn là kiểu cực kỳ tức giận.
"Lục Sâm, không phải tôi đã nói rồi sao, người yêu cũ giống như người đã chết." Lười nể mặt anh ta, tôi giơ giơ điện thoại trong tay châm chọc sự tự phụ của anh ta.
"Lâm Tịch, trước đây em không như vậy."
Lục Sâm vẫn luôn không hiểu trước kia không phải là tôi nghe lời, mà chỉ vì yêu nên mới dịu dàng.
Anh ta thật sự vừa ngu xuẩn vừa kiêu căng.
Tôi lười giải thích, nhưng mà Lục Sâm lại lên cơn túm lấy tay tôi không cho tôi đi: "Em ở bên ai không được, vậy mà lại là tên con riêng Lục Lễ kia, có phải em cố ý khiến anh buồn nôn không?"
Sự tự luyến của anh ta đúng là đã vượt quá hiểu biết của tôi.
"Anh có thể sỉ nhục tôi, đừng sỉ nhục Lục Lễ."
Nghe tôi nói giúp Lục Lễ, Lục Sâm thật sự nổi giận.
"Anh đã đợi em trong xe ba tiếng, nếu em và anh ta không có quan hệ gì, còn nhìn chằm chằm em ngủ cả buổi sao? Vừa thức dậy đã ôm, vội vàng như vậy sao?"
Nếu không phải Lục Sâm gào thét, tôi hoàn toàn không nhận ra hành vi của Lục Lễ có vẻ trái lẽ thường.
"Đúng vậy, tôi theo anh ta tốt hơn, có liên quan gì đến anh sao? Lục Lễ đẹp trai hơn anh, thông minh hơn anh, cái gì cũng hơn anh. Không giống anh có con bên ngoài hai năm cũng không biết, còn cái gì mà ánh trăng sáng, anh là một tên ngốc không rõ đầu đuôi bị Tô Di Di đùa giỡn trong lòng bàn tay."
Sau khi xả một trận xong, tôi nhân lúc Lục Sâm chưa chuẩn bị, dùng đầu gối mạnh mẽ huých vào chỗ nhạy cảm của anh ta, thoát thân.
Tối nay Lục Sâm đã khiến tôi hoàn toàn chán ghét.
Sau khi về nhà tôi nhanh chóng đóng cửa lại, rất sợ Lục Sâm đuổi theo.
Kết quả vừa về nhà, điện thoại reo lên, tôi tưởng Lục Sâm đang định cúp, khi nhìn thấy hai chữ Lục Lễ thì trực tiếp nghe.
"Không ngờ là trong lòng em tôi xuất sắc như vậy."
Lời tôi vừa nói với Lục Sâm, sao Lục Lễ biết được?
Trừ khi...
Tôi lập tức chạy ra sân thượng, đã thấy thân hình cao lớn của Lục Lễ thả lỏng dựa vào bên cạnh xe.
"Anh không đi?" Tôi dùng giọng bình tĩnh hỏi.
"Ban đầu định anh hùng cứu mỹ nhân, đáng tiếc ai đó không cho anh cơ hội.". Tr𝘶𝘆ện ha𝘆? Tì𝘮 nga𝘆 trang chính + tr𝘶𝘮tr𝘶𝘆en.Vn +
"..."
Tôi cho rằng anh đang khen tôi.
Đến lúc này tôi mới nhận ra tôi là một người bị hấp dẫn bởi giọng nói.
Giọng nói của Lục Lễ cực kỳ êm tai, khiến tôi không muốn cúp điện thoại.
"Đúng rồi, hỏi em chuyện này."
Bỗng anh đổi giọng dịu dàng ban nãy, nghiêm túc hỏi: "Ở bên cạnh tôi, hối hận sao?"
Tuy là trong lòng hiểu rõ "ở bên cạnh" chỉ là hợp tác, nhưng mặt tôi lại hơi đỏ.
"Tất nhiên là không, hơn nữa tôi chắc chắn thời gian này Lục Sâm chắc chắn sẽ càng khổ sở, Tô Di Di cũng không phải là đèn cạn dầu."
Không ngờ là phỏng đoán của tôi và Lục Lễ hoàn toàn giống nhau.
Lục Sâm nở nụ cười, trước câu tạm biệt chúc ngủ ngon, anh nói một câu rất thú vị.
"Nên có đôi khi với đàn ông mà nói, chọn đúng phụ nữ còn quan trọng hơn chọn đúng việc kinh doanh."
Sau khi nghe xong câu này, sao mặt của tôi càng đỏ và nóng hơn?
...
Một tuần sau Cao Hân Hân kích động hẹn tôi.
Vừa thấy mặt cô ấy đã khó nén được vui mừng kể tôi nghe về chuyện của Tô Di Di và Lục Sâm.
Tô Di Di muốn mẹ quý nhờ con, nhưng ba của Lục Sâm vốn không chịu gật đầu.
Cô ta suốt ngày đi tung tin, thậm chí còn giả danh trà trộn vào nhóm wechat của nhà họ Lục, bắt đầu điên cuồng khoe con trong đó.
"Cậu không biết đâu, chú Lục mặt tái luôn, nghe nói còn giận đến mức nôn mật xanh mật đỏ."
Trước đây ba của Lục Sâm từng cắt bỏ túi mật, sức khỏe vẫn không ổn lắm.
Đúng lúc này thông báo wechat của tôi cũng vang lên, là Lục Lễ gửi tin nhắn đến, là một hợp đồng đã có hiệu lực, quảng trường Saint Laurent đã chính thức thay đổi triều đại rồi.
Khóe miệng vốn đã nâng cao của tôi càng tươi hơn.
Xem ra lúc này Lục Sâm sợ là đã gặp kiếp nạn rồi.
...
Một tuần ngắn ngủi tiếp theo, thế cục nhà họ Lục đã định, đầu tiên là hạng mục Lục Sâm làm chủ dính mìn, đối mặt với chất vấn.
Sau đó là Lục Sâm muốn giữ lại con, đuổi Tô Di Di đi, trái lại Tô Di Di báo công an, đến đồn cảnh sát.
Ông nội của Lục Sâm vẫn luôn dưỡng bệnh ở nước ngoài cũng vội vàng bay từ Thụy Sĩ về.
Nếu không sao lại nói vẫn là ông lão Lục lợi hại chứ?
Trực tiếp dùng hai triệu mua con con Tô Di Di, nếu không sẽ không nhận đứa con này.
Bởi vì thái độ chuẩn của ông cụ, sau khi cân nhắc Tô Di Di chỉ có thể gật đầu.
"Nghe nói năm đó Tô Di Di dùng không ít thủ đoạn để mang thai, lúc cô ta làm giấy thông hành đi Hongkong, đặc biệt đến Hongkong tiêm rụng trứng, còn uống không ít thuốc trung y, thậm chí còn lén cho Lục Sâm ăn gì mà Hải Cẩu Hoàn gì đó..."
Là dân hóng chuyện trung thành nhất, Cao Hân Hân hầu như ngày nào cũng cung cấp cho tôi thông tin mới nhất.
Chuyện về nhà họ Lục này với tôi mà nói quả thực như xem kịch vậy.
Tôi lắc đầu, mãi đến khi ông cụ Lục về, thú vị.
Trò hài của Tô Di Di như tấm rèm buông xuống, nhưng mà có vẻ như một chiến dịch mới lại chính thức mở màn.
10.
Sau một cơn mưa giữa trưa, tôi ăn mặc thỏa đáng một mình đến nhà cổ của nhà họ Lục ở ngoại ô.
"Không giới thiệu bản thân một chút sao?"
Ông cụ đã hơn tám mươi nhưng vẫn minh mẫn như trước.
Tôi cung kính chào, ông lại nhìn tôi với vẻ mặt thú vị: "Theo lý mà nói cháu có thể gọi tôi là ông nội, nhưng mà, nên gọi từ phía Lục Sâm hay là Lục Lễ đây?"
Lời của ông cụ không rõ thái độ, tôi cũng không dám trả lời.
Quả thực tôi và Lục Sâm từng có một quá khứ như vậy, tôi cũng không muốn giấu.
Còn về Lục Lễ, đến lúc này giữa chúng tôi vẫn chưa hề có một câu hứa hẹn rõ ràng.
Có vẻ chúng tôi đều hiểu, nhưng mà không ai chủ động mở miệng.
"Vậy tôi sẽ ra mặt xử lý."
Mặt ông cụ đầy sát khí, tôi cũng hơi chấn động.
"Nhà họ Lục chúng tôi cần mặt mũi, không được phép có con riêng, hơn nữa anh em sống chết vì phụ nữ cũng rất mắt mặt."
Ông nhìn tôi, có vẻ như đang chờ một câu xác nhận từ tôi.
"Cháu đứng về phía Lục Lễ." Tôi ngẩng đầu lên, đàng hoàng nói ra lời trong lòng.
"Cháu không sợ thua?"
Ông cụ liếc mắt nhìn tôi, lại càng khiến tôi kiên định trả lời:
"Tất nhiên là sẽ không thua, vì thứ đáng giá nhất ở nhà họ Lục chính là Lục Lễ."
Một lát sau, ông cụ nở nụ cười.
"Mắt nhìn của thằng nhóc đó không sai, người khinh thường cả mấy trăm triệu gia sản lại bị một đứa nhóc như cháu gây khó dễ, về nói cho nó biết, tiền có thể không cần, nhưng tôi là ông nội ruột của nó, bảo nó khi nào rảnh nhớ đến Thụy Sĩ thăm tôi."
Sau đó tôi mới biết được người thừa kế mà trong lòng ông cụ thừa nhận trước giờ vẫn luôn là Lục Lễ.
Lúc đi, ông cụ gọi tôi lại: "Cả cháu nữa, lúc đó nhớ đi cùng."
Nói xong ông cụ quay đầu bước đi mất.
"Hừ, không phải chỉ là vẻ ngoài đẹp chút thôi sao, vậy mà lại bị dụ mất..."
Ông cụ lẩm bẩm với giọng không nói không nhỏ, khiến tôi buồn cười.
...
Quay về nhà của mình, Lục Lễ đã sớm ngồi chờ cưa từ lâu.
"Cô Lâm, tôi muốn nộp đơn ăn bám, em thấy tôi phù hợp chứ?"
Lúc này anh cười rất tươi, đẹp trai đến gợi đòn.
Tôi nở nụ cười: "Lý do?"
"Cho em cái này."
Lục Lễ đưa cho tôi một tập tài liệu, tôi mở ra xem, ngẩn ra.
"Vì sao lại chuyển nhượng quảng trường Saint Laurent đến tên tôi?"
Đây chính là thứ tương lai có giá trị hơn trăm triệu đó, anh điên rồi mới có thể giao hết tài sản cho tôi.
"Không phải anh muốn để em làm phú bà, còn anh sẽ ăn bám em hay sao?"
Nghe Lục Lễ nghiêm túc "nói bậy", tôi không thể nào giận được.
Xem ra muốn độc thân xinh đẹp là không đủ.
Sau này phải có đôi mới càng xinh đẹp được.
Tôi nở nụ cười, nháy mắt sau đó, Lục Lễ ôm tôi vào lòng, giọng nói trầm thấp lại dễ nghe.
"Lâm Tịch, trước khi gặp em, anh chưa từng nghĩ muốn cạnh tranh gì với Lục Sâm, mãi đến ngày đó khi nhìn thấy em trong bữa tiệc sinh nhật, anh tự nói với mình, vì cô gái mà mình thích, cần phải tranh."
Viền mắt tôi đỏ lên, chậm rãi giơ tay lên ôm lấy vòng eo rắn chắc của Lục Lễ, siết chặt.
"Ngài Lục, mắt chọn phụ nữ của anh không sai, đơn xin ăn bám của anh, em duyệt, kỳ hạn cả đời."
Hôm đó nắng rất đẹp.
Tôi và Lục Lễ chính thức ở bên nhau.
=^● ⋏ ●^= =^● ⋏ ●^=
Toàn văn Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.