Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 125: Không sao.Tôi thích anh là được!




"Mạc Tư Huyền, chuyện này là sao?"
Cố Thâm lúc này mới lên tiếng.
"Lão đại, thuộc hạ không quen cô ta."
Mạc Tư Huyền rút tay ra, thanh minh.
Không ngờ lại bị cưỡng hôn ngay trước mặt Cố Thâm, còn cả Mộ Dung Tuyết nữa, tự nhiên lại đến đây.
Ánh mắt Mạc Tư Huyền như hai tia laze bắn thẳng về Hàn Kỳ Âm, cô liền nép vào lòng Cố Thâm cười trộm. Hihi không ngờ Mạc Tư Huyền cũng có ngày này, cô gái cá tính như Mộ Dung Tuyết, cô thích!
Mộ Dung Tuyết cau mày
"Sao lại không quen? Chúng ta từng gặp nhau rồi mà?"
Mộ Dung Tuyết nhất quyết không buông tay ra.
Hai người cứ giằng co qua lại. Hàn Kỳ Âm còn đổ thêm dầu vào lửa
"Dung Tuyết, người mà cô thích là Mạc Tư Huyền à?"
"Đúng vậy."
Mộ Dung Tuyết không hề đỏ mặt, khẳng định.
"Hóa ra anh tên là Mạc Tư Huyền à?"
Mộ Dung Tuyết ngước lên hỏi, cười ngọt ngào, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Hàn Kỳ Âm đúng là bái phục Mộ Dung Tuyết, không cần biết tên hay gì hết, xách vali trực tiếp đi tìm Mạc Tư Huyền. Gặp rồi ngay lập tức cưỡng hôn anh ta.
Khóe môi Mạc Tư Huyền giật giật, sống bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên thấy cô gái không biết xấu hổ giống như Mộ Dung Tuyết.
Mạc Tư Huyền hít sâu một hơi kiềm chế
"Làm ơn buông tay ra. Chúng ta không hề thân thiết."
"Còn nữa, tôi không thích cô."
"Không sao. Tôi thích anh là được!"
Mộ Dung Tuyết không chùn bước, tự tin nói.
Mạc Tư Huyền "..."
Anh ta lần đầu cạn ngôn. Đây rốt cuộc là lí lẽ gì vậy?
Cố Thâm ngược lại không ngăn cản, còn nhướn mày thích thú. Hai người Cố, Hàn một bên xem trò vui, còn Mạc Tư Huyền đã đen mặt kéo tay Mộ Dung Tuyết ra ngoài.
"A...đau quá....Mạc Tư Huyền, anh nhẹ tay một chút được không..."
Mạc Tư Huyền cố bỏ qua ánh mắt của mấy thuộc hạ khác, lôi tay Mộ Dung Tuyết hung hăng kéo đi đến một chỗ vắng người, ép cô vào tường
"Nói! Mục đích của cô đến đây là gì? Hàn Kỳ Âm có âm mưu gì?"
"Âm mưu gì là sao?"
Cô không hiểu.
Nhưng nhìn bộ dạng tức giận của Mạc Tư Huyền rất đáng yêu a~
Anh ta trừng mắt
"Đừng có mà giả bộ với tôi!"
"Tôi không giả bộ gì hết. Tôi thích anh thật mà."
Mộ Dung Tuyết không hề sợ hãi, nói.
Tiếng hít sâu từ Mạc Tư Huyền truyền tới, Mộ Dung Tuyết lại nói
"Tôi không hề biết âm mưu mà anh nói tới là gì cả, còn nữa Hàn Kỳ Âm không liên quan, tôi tình cờ gặp cô ấy và nhờ cô ấy chở đến đây thôi."
Miệng nhỏ trơn tru, nghe có vẻ là rất đáng tin, rất tiếc là Mạc Tư Huyền lại không hề tin lấy một lời.
"Vậy bây giờ cô rời khỏi đây ngay lập tức."
Đối diện với cô gái nói dối không chớp mắt, còn không biết xấu hổ này, anh ta lại không thể ra tay đánh phụ nữ. Đúng là cũng có ngày Mạc Tư Huyền phải bó tay trước Mộ Dung Tuyết.
"Không."
"Cái gì?"
"Tôi nói là không! Anh có quyền gì mà đuổi tôi? Anh cũng đâu phải là lão đại."
Lại còn dám lấy lão đại ra để uy hiếp...
Mộ Dung Tuyết cũng đâu phải ngu ngốc, chỉ cần quan sát một chút là biết Cố Thâm mới là người có địa vị cao hơn ở đây.
"Cô!"
"Cô cái gì mà cô. Mạc Tư Huyền, tôi thích anh, chúng ta trên dưới đều hợp nhau, tôi cũng đâu phải xấu xí gì?"
Mộ Dung Tuyết nắm lấy ngón tay Mạc Tư Huyền chỉ vào mình, cười ngọt ngào nói tự tin.
Ánh mắt Mạc Tư Huyền liếc xuống bộ váy bó sát cùng khe ngực sâu hút đầy đặn kia, lại tức thì đưa mắt ra chỗ khác, Mộ Dung Tuyết nhìn ra, thế là thầm cười trộm, anh đáng yêu thế này làm sao cô có thể bỏ qua~
Hai tay Mộ Dung Tuyết đưa lên choàng qua cổ Mạc Tư Huyền kéo sát về phía mình, gương mặt hai người gần trong gang tấc, hơi thở ngọt ngào của Mộ Dung Tuyết vấn vít
"Có đúng không? Tư Huyền...anh thấy tôi thế nào...?"
Gương mặt xinh đẹp của Mộ Dung Tuyết gần kề, đôi môi đỏ mọng vừa lúc nãy hôn anh đang mấp máy như mời gọi, tư thế hai người vô cùng thân mật, trước đó Mạc Tư Huyền còn ép cô vào tường nên giờ đây nhìn họ không khác gì đang âu yếm nhau.
Mạc Tư Huyền lập tức đẩy cô ra, kéo dãn khoảng cách, hít sâu một hơi. Không ngờ cô gái này lại còn dám câu dẫn anh...
Mộ Dung Tuyết cười hihi thích thú khi trêu chọc được Mạc Tư Huyền. Người mà cô thích bây giờ mới xuất hiện, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc? Cô sẽ khiến Mạc Tư Huyền phải thích mình!
"Tôi không thích cô. Mộ Dung Tuyết."
Mạc Tư Huyền đã giữ khoảng cách nhất định hơn.
"Tôi đã nói rồi, tôi thích anh. Không cần biết anh có thích tôi hay không, Mạc Tư Huyền."
Cái bản chất cứng đầu này đúng là di truyền của nhà họ Mộ, từ Mộ Dung Nham cho đến Mộ Dung Tuyết.
Mạc Tư Huyền không còn lời nào để nói.
Đuổi cô cũng không đi, mà nói không thích cũng vô dụng. Thế là đành quay người rời đi, mặc kệ Mộ Dung Tuyết.
"Anh đi đâu vậy?"
Mộ Dung Tuyết lập tức đuổi theo, còn đi bên cạnh Mạc Tư Huyền tự nhiên ôm lấy cánh tay anh, cho dù chạm phải ánh mắt ghét bỏ của anh cũng chẳng quan tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.