Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 124: Cưỡng hôn



Hàn Kỳ Âm thích thú lái xe đi khắp nơi, cố gắng kéo dài thời gian một chút, hai cô gái xinh đẹp nổi bật thu hút bao nhiêu ánh nhìn. Trông Hàn Kỳ Âm vui vẻ như trẻ con khiến Mộ Dung Tuyết cũng phải bật cười theo.

"Hey, hai em xinh đẹp~"

Hàn Kỳ Âm và Mộ Dung Tuyết đang mua kem bên đường thì bị một đám đàn ông trêu ghẹo, tên nào tên nấy nở nụ cười hả hê thích thú, đúng là trời ban cho nhan sắc cũng không mấy tốt đẹp.

Trên đường có nhiều người như thế mà mấy tên này dám ngang nhiên trêu chọc phụ nữ, bộ dạng không biết trời cao đất dày cứ ngỡ đã vớ phải hàng ngon. Mộ Dung Tuyết và Hàn Kỳ Âm chả thèm để ý.

"Hai em đi đâu vậy? Đi chơi với tụi anh đi."

Bọn chúng còn táo tợn đến gần bao vây hai người bọn họ, mấy tên thèm thuồng nhìn đôi chân dài trắng noãn và bộ ngực khủng của Mộ Dung Tuyết.

"Làm gì đấy?!"

Mộ Dung Tuyết gắt lên khi bị động chạm vào người.

"Em hung dữ thế để làm gì, anh chỉ muốn chạm vào em một chút thôi mà."

Hàn Kỳ Âm cũng hất tay một tên định chạm vào người cô ra.

"Hai em xinh đẹp mà cứng đầu nhỉ? "

Tên cầm đầu tóc húi cua, trên miệng còn đeo khuyên ra hiệu bằng ánh mắt cho mấy tên còn lại, định bắt hai người đưa đi.

Ai ngờ vừa vươn tay ra thì ngay lập tức bị Hàn Kỳ Âm quật cho một trận ngã chổng vó, Mộ Dung Tuyết cũng không vừa, tay cầm kem dí thẳng vào mặt một tên khác.

Hiện trường ngay lập tức trở nên hỗn loạn, hai cô gái xinh đẹp đánh nhau với mấy tên côn đồ. Điều quan trọng là mấy tên côn đồ liên tiếp bị quật ngã nằm ôm bụng không lết được dậy.

Hàn Kỳ Âm phủi phủi tay dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người xung quanh, Mộ Dung Tuyết nhấc giày cao gót qua một tên nằm sõng soài, hai cô gái xinh đẹp lên xe rời đi. Chỉ tiếc là cây kem chưa ăn được miếng nào.

"Mộ Dung Tuyết, không ngờ thân thủ của cô lại khá vậy."

Hàn Kỳ Âm bất ngờ vì tài đánh nhau của Mộ Dung Tuyết, còn cô được rèn luyện qua thì không nói làm gì.

Mấy tên côn đồ đó chỉ là muỗi..

"Haha, tôi cũng mới học được một thời gian thôi. Cô cũng vậy."

Từ khi gặp bọn khủng bố ở sòng bạc, Mộ Dung Tuyết thấy quá mất mặt nên đăng kí đi học võ, ít nhất còn có thể tự bảo vệ được bản thân.

"Kỳ Âm, chúng ta đi được khá lâu rồi đó, cô chở tôi về Đế đô được chứ?"

Điều mà Hàn Kỳ Âm lo lắng nhất cuối cùng đã đến, dưới ánh mắt long lanh mong chờ của Mộ Dung Tuyết, cô không thể từ chối.

Cùng lắm thì lát nữa khẳng định chủ quyền, đối thủ là Mộ Dung Tuyết cô cũng không nhường...

"Được..."

Chiếc xe Lamborghini phóng thẳng về hướng Đế đô, biệt thự của Cố gia. Đứng trước tòa biệt thự nguy nga lộng lẫy, không biết tại sao Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên thấy hơi hồi hộp.

"Đến nơi rồi."

Thuộc hạ mở cửa cho Hàn Kỳ Âm, còn cúi chào. Nhìn thấy trên xe chở người lạ nhưng không hỏi, bởi vì đây là phép tắc ở Cố gia. Kẻ có thân phận thấp hơn không được phép hỏi nhiều. Lúc này Hàn Kỳ Âm thấy sợi dây chuyền của Cố Thâm quả thật rất có ích.

Hàn Kỳ Âm đi vào, phía sau là Mộ Dung Tuyết. Bên trong còn xa hoa hơn Mộ gia rất nhiều, còn cô chỉ mong Cố Thâm giờ này đang làm việc, không chú ý đến cô dắt Mộ Dung Tuyết vào đây.

Nhưng cô làm sao mà giấu nổi Cố Thâm. Tên thuộc hạ vừa chạy ra báo lại rằng cô đến gặp hắn ngay, Mộ Dung Tuyết vừa nghe đã muốn đi theo.

Hàn Kỳ Âm cũng muốn xem xem Mộ Dung Tuyết định nói gì với Cố Thâm nên không ngăn cản, không ngờ duyên đào hoa của hắn tới tận đây, còn không ngờ được nữa rằng cô chính là người dắt Mộ Dung Tuyết đến.

Cánh cửa phòng mở ra, bên trong Cố Thâm đang lật giở tài liệu mà Mạc Tư Huyền đưa cho, hắn ngồi trên ghế salong như một ông hoàng, còn Mạc Tư Huyền đứng bên cạnh.

"Lão đại..."

Hàn Kỳ Âm cười ngọt ngào gọi hắn.

Cố Thâm ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Mộ Dung Tuyết đứng bên cạnh cô thì lông mày hơi cau lại, còn Mộ Dung Tuyết đã sớm sững sờ, chỉ nhìn chằm chằm vào hai người đối diện.

Hàn Kỳ Âm thấy bộ dạng mất hồn đó, chưa kịp ngăn cản thì Mộ Dung Tuyết cứ bước từng bước tới. Cô cũng liền chạy theo, ôi mẹ ơi nếu cô ấy định làm gì Cố Thâm thì không biết chừng ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Mộ Dung Tuyết mất.

"Không...khoan đã Dung Tuyết... "

Hàn Kỳ Âm thấy Mộ Dung Tuyết không quan tâm cứ bước về phía Cố Thâm thì vội chạy nhanh, nhào vào người Cố Thâm ôm lấy hắn

"Không được Dung Tuyết! Lão đại là của tôi!"

Cô hét lên.

Nhưng Mộ Dung Tuyết lại lướt qua Cố Thâm, hướng về người đứng bên cạnh hắn. Mạc Tư Huyền sững sờ cứ thế bị cưỡng hôn ngay tại chỗ, Hàn Kỳ Âm kinh ngạc mắt chữ a mồm chữ o, Cố Thâm lạnh lùng thế cũng phải hơi ngạc nhiên rơi cả tập tài liệu xuống đất.

"Cái gì..."

Hàn Kỳ Âm bụm chặt miệng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mạc Tư Huyền hoàn hồn đẩy mạnh Mộ Dung Tuyết ra, ngược lại Mộ Dung Tuyết không tức giận như lần trước mà sán đến ôm lấy cánh tay Mạc Tư Huyền, bộ dạng thân mật cười haha

"Kỳ Âm. Anh ấy chính là người mà tôi nhắc đến với cô..."

"Không phải là cô đến tìm lão đại sao?"

Hàn Kỳ Âm chỉ vào Cố Thâm.

Rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra vậy?? Cô không hiểu.

"Đâu có. Tôi không tìm anh ta."

Hàn Kỳ Âm vẫn ù ù cạc cạc, chưa hết ngạc nhiên với nụ hôn ban nãy của Mộ Dung Tuyết. Hóa ra người mà Mộ Dung Tuyết thích là Mạc Tư Huyền chứ không phải là Cố Thâm?

May quá...may quá...