Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 147: Nếu anh ấy chết con cũng không muốn sống nữa




Mộ Dung Tuyết chậm rãi mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là trần nhà màu hồng và đèn chùm quen thuộc. Bà Mộ ở bên cạnh nhìn thấy cô tỉnh thì cất giọng vui mừng
"Ông Mộ! Dung Nham! Con bé tỉnh lại rồi."
Nghe thấy giọng bà Mộ, cô lại mệt mỏi nghoảnh sang, trong đầu đau như búa bổ
"Ba mẹ, anh hai..."
Ông Mộ đứng dậy từ ghế sofa, lúc này nhìn ông già đi phải đến chục tuổi.
"Con không sao chứ?"
Cô lắc đầu, kí ức bấy giờ mới chậm rãi hiện rõ, khi cô đau lòng từ sân bay trở về Mộ gia, khi bị bất ngờ bắt cóc, sau đó là Mạc Tư Huyền đến cứu, và....
Mạc Tư Huyền!
Đúng rồi, Mạc Tư Huyền có sao không?! Tình trạng của anh ấy thế nào?!
Mộ Dung Tuyết chợt mắt mở lớn, ngồi bật dậy, định nhảy xuống giường nhưng bị vướng kim truyền nước, bèn giật phăng ra. Chứng kiến một loạt hành động kích động đó của Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Nham liền ngăn cản cô
"Dung Tuyết! Em làm gì vậy?!"
"Buông em ra! Em phải đi tìm Mạc Tư Huyền! "
Nước mắt Mộ Dung Tuyết lã chả rơi, kích động muốn vùng khỏi tay của Mộ Dung Nham.
"Không được!"
Ông Mộ lúc này mới gõ cây gậy đang cầm trên tay xuống sàn thật mạnh, gương mặt nổi giận quát
"Mộ Dung Tuyết! Con coi thể diện của Mộ gia là cái gì? Một người con gái lại có thể chạy theo một người đàn ông không biết xấu hổ, bây giờ lại còn muốn đi tìm nó?!"
Mộ Dung Tuyết sững người lại, sau đó mới nhìn ông Mộ bằng ánh mắt trách cứ
"Cha...lúc nào trong mắt cha cũng chỉ có thể diện! lúc nào cũng chỉ quan tâm đến thể diện của Mộ gia! Cha không hề quan tâm hay cho phép con làm điều mình muốn. Bây giờ ngay cả việc con yêu ai cha cũng quản, nếu anh ấy mà chết thì con cũng không muốn sống nữa!"
Mộ Dung Tuyết hét lên, lần đầu tiên bà Mộ thấy cô con gái ngoan ngoãn nghe lời lại cãi lại ông Mộ.
Mộ Vinh tức đến nỗi run rẩy, cây gậy run run chỉ vào cô
"Được! Được lắm! Mộ Dung Tuyết mày vì một người đàn ông mà vứt bỏ Mộ gia, từ bây giờ tao không có một đứa con gái như mày! Mày muốn làm gì cũng không liên quan đến Mộ gia nữa!"
Ông Mộ lảo đảo vì tức, bà Mộ rơi nước mắt đỡ lấy "Ông Mộ...."
Mộ Dung Tuyết lo lắng định chạy tới đỡ ông nhưng lại bị ánh mắt xa lánh giận dữ của ông nhìn đăm đăm, thế là đành cúi đầu nắm chặt lấy vạt áo.
Mộ Dung Nham đứng một bên cũng không nỡ nhìn tình cảm gia đình bị rạn nứt, anh nhẹ nhàng lên tiếng khuyên nhủ Mộ Dung Tuyết
"Dung Tuyết, đừng cứng đầu nữa, mau xin lỗi cha đi..."
"Đúng đó Dung Tuyết, con đừng như thế mà..."
Bà Mộ nói thêm.
Khóe môi Mộ Dung Tuyết nhếch lên cười châm biếm, cô không thể hiểu nổi bọn họ nữa rồi, vì thanh danh của cái gia tộc này mà nhẫn tâm đánh đổi cả cuộc đời cô.
"Anh. Anh thích Hàn Kỳ Âm đúng không? Nhưng anh lại chùn bước không dám đi giành lấy cô ấy, anh từng đau khổ rồi còn muốn có cô ấy lắm mà? Nhưng rốt cuộc anh chỉ là một người hèn nhát. Còn em, em nhất định sẽ không buông bỏ Tư Huyền! Cho dù có chết cũng phải chết bên cạnh anh ấy!"
Mộ Dung Nham lần này không nói được gì nữa, ông Mộ nghe được lại càng tức, Mộ Dung Tuyết không biết nhận sai mà còn cứng đầu muốn đi tìm Mạc Tư Huyền.
"Dung Tuyết! Mày đừng mong bước ra khỏi căn phòng này! Cho dù tao không còn coi mày là con gái cũng nhất quyết không vì mày mà làm thanh danh của Mộ gia đổ xuống sông xuống biển!"
"Dung Nham! Đi! Mặc kệ nó!"
Mộ Dung Tuyết hét lên "Không! Cha không thể làm thế!"
Cô chạy tới nhưng đã bị người làm của Mộ gia giữ lại, Mộ Dung Tuyết gằn giọng
"Buông ra!"
Nhưng đây là mệnh lệnh của ông Mộ làm sao bọn họ dám đắc tội, chỉ đành cúi đầu
"Xin Mộ tiểu thư vào phòng"
Mộ Dung Tuyết vừa khóc vừa hét lên với bóng lưng ông Mộ
"Cha! Cha! "
Cánh cửa lạnh lùng đóng sập lại, bà Mộ đau xót nhìn con gái nhưng bất lực chẳng dám cãi lại ông Mộ, Mộ Dung Nham im lặng đi bên cạnh ông Mộ, nhưng trong lòng đã bị lời nói của Mộ Dung Tuyết tác động, thế là gương mặt cứ thẫn thờ.
Bóng lưng mảnh dẻ ngồi bệt xuống sàn, nước mắt lã chã rơi từng giọt to như hạt đậu. Hai bàn tay nắm chặt đến nỗi nổi gân xanh, cô có thể làm gì...cô có thể làm thế nào để thoát ra khỏi đây? Để đến bên cạnh Mạc Tư Huyền...
Lần đầu tiên trong cuộc đời Mộ Dung Tuyết cảm thấy hối hận vì sinh ra dưới danh nghĩa của gia tộc họ Mộ, cô không muốn làm Mộ tiểu thư nữa, cô chỉ muốn làm một người bình thường được ở bên cạnh người mình yêu, ở bên cạnh Mạc Tư Huyền...
Anh vì cứu cô mà giờ đây bị nhiễm xạ, không rõ sống hay chết, còn cô lại bất lực bị nhốt trong chính ngôi nhà mà mình đã sống bao nhiêu năm, bởi chính người nhà của mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.