Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 146: Cố Thâm tức giận



Cố Thâm thực sự tức giận rồi!

Tư Duệ trở về ngay lập tức, một lát sau Khang Duật và Hàn Thước cũng trở về ngay từ Trung Quốc. Hàn Kỳ Âm đứng ngay ngắn bên cạnh Cố Thâm, sắc mặt hắn xầm xì không thể tả, đến nỗi ai nhìn qua cũng đều thấy sợ hãi.

"Tư Duệ, chú đến tìm Ella một chuyến."

"Ella sao? Lão đại, sao đột nhiên bảo thuộc hạ đến tìm cô ta?"

Ella là cô gái người Mĩ gốc Phi, là dược sĩ nhưng cô ta rất kì dị và thích chế ra thuốc độc, nghe nói cô ta còn chữa được rất nhiều bệnh nan y.

Nhưng tính tình cô ta lại kì quái, trong một lần vô tình đụng phải Cố Thâm đã đem lòng thích hắn, hắn tất nhiên không thích, lạnh lùng bỏ đi. Ella còn theo Cố Thâm về tận Cố gia, nhưng không bao lâu sau lại bị hắn đuổi về Mỹ, không còn cách nào khác đành phải ngậm ngùi nuối tiếc bỏ đi.

"Bảo với Ella tôi có chuyện cần nhờ, cần cô ấy đến Cố gia một chuyến."

Cố Thâm không bận tâm đến lí do mà Tư Duệ cần biết, nhưng hắn lại giao việc này cho Tư Duệ, mà Tư Duệ thì lại dị ứng với Ella.

"Hàn Thước và Khang Duật, hai chú từ nay thay Mạc Tư Huyền, việc bên Trung Quốc tôi sẽ điều người sang bên đó."

"Lão đại, có chuyện gì vậy ạ?"

Khang Duật hỏi, nhưng ánh mắt lại hướng hề phía Hàn Kỳ Âm.

Có chuyện gì quan trọng đến nỗi khiến Cố Thâm phải gấp gáp bảo bọn họ quay về ngay trong đêm, còn bắt Tư Duệ đi tìm Ella?

"Mạc Tư Huyền bị nhiễm xạ."

Chỉ sáu từ ngắn ngủi đã khiến bọn Tư Duệ sững người hồi lâu.

Nhưng Cố Thâm không bao giờ biết đùa, càng không lấy chuyện này ra để đùa.

"Lão đại...chuyện này là sao...là kẻ nào..kẻ nào để làm điều đó.."

Mắt Tư Duệ vằn tia máu, thái độ của Hàn Thước và Khang Duật cũng không kém.

Cố Thâm không trả lời. Nếu hắn biết thì bây giờ còn ngồi đây hay sao?

Hàn Kỳ Âm chỉ dám đứng bên cạnh không dám nói câu nào, cô định lát nữa sẽ nói chuyện riêng với Cố Thâm. Cô sợ hắn quá tức giận mà trút giận lên Mộ Dung Tuyết, trong chuyện này, cô ấy cũng chỉ là người bị hại.

Nhưng khi bắt gặp vẻ lạnh lùng trên gương mặt hắn, cô lại không thốt lên lời. Đám Tư Duệ đã đến phòng thăm Mạc Tư Huyền, chưa đầy mấy phút sau Tư Duệ đã lên trực thăng bay sang Mỹ tìm Ella. Tình trạng hiện tại của Mạc Tư Huyền lành ít dữ nhiều, khó mà nói trước được.

"Lão đại..."

Hàn Kỳ Âm khó khăn mở miệng gọi hắn, giọng nói hơi nhỏ nhưng hắn vẫn nghe thấy.

Hắn đang im lặng nhưng cô biết hắn đang nghe.

"Lão đại, xin anh đừng tức giận. Em biết bây giờ anh đang rất lo lắng cho Mạc Tư Huyền, nhưng mà trong chuyện này, lỗi không phải là từ bọn họ, mà là do bọn bắt cóc kia."

Hắn không trả lời, cô lại nói tiếp

"Lão đại...vì thế xin anh đừng trút giận lên Mộ Dung Tuyết có được không?"

"Hàn Kỳ Âm, tôi không có tâm trạng để nghe em thanh minh thay cho cô ta."

Hắn nhìn thẳng vào mắt cô.

Hàn Kỳ Âm nhất thời câm nín, Cố Thâm đã tức giận đến nỗi không biết đúng sai như trước, hắn chỉ muốn quét sạch tất cả những ai có liên quan.

"Tìm ra cho bằng được bọn chúng, nếu không thì cứ chuẩn bị tinh thần chịu phạt đi!"

Hắn lạnh lùng ban phát lệnh xuống, cả Cố gia nháo nhào. Trực thăng bay đi ngay trong đêm, hắn đích thân đến phòng giám sát thông tin. Còn trong phòng bây giờ chỉ còn lại một mình cô.

Trong lòng cô cũng rối như tơ vò, muốn giúp hắn nhưng lại trách bản thân quá vô dụng không giúp được gì. Định đến phòng của Mạc Tư Huyền xem anh ta thế nào, tình cờ đến thì gặp bác sĩ vừa khám cho anh ta ở ngoài, nhẹ nhàng bước đến hỏi ông ta.

Vị bác sĩ trung niên nhìn thấy có một cô gái ở Cố gia liền đoán được ngay cô không phải tầm thường, ông ta bèn thành thật đem tất cả nói lại cho Hàn Kỳ Âm, cô nghe xong cũng phải hít một hơi sâu

"Tình trạng của ngài Mạc đang dần chuyển biến xấu đi, nhiễm xạ đã đi vào máu, bây giờ ngài ấy đang sốt cao, thỉnh thoảng còn nói mê, nếu cứ thế này nội tạng dần sẽ suy kiệt, đến lúc đó..."

"Tôi biết rồi...cảm ơn ông."

Hàn Kỳ Âm cúi đầu chào vị bác sĩ nọ, vào phòng chỉ thấy hai tên thuộc hạ, còn Hàn Thước và Khang Duật đã rời đi làm công chuyện, nếu có hai người bọn họ ở đây thì cô cũng không dám vào.

Trong chuyện này bản thân cô cũng phải chịu trách nhiệm, đưa Mộ Dung Tuyết đến đây, lại còn không chua ý tới cô ấy rời đi lúc nào, để cô ấy xảy ra chuyện nên Mạc Tư Huyền mới bị như thế này.

Đúng lúc này Mạc Tư Huyền dường như mê sảng, miệng cứ mấp máy

"Dung Tuyết... xin lỗi..."

Hàn Kỳ Âm nhìn mà đau xót, hai người bọn họ không biết đã trải qua chuyện gì kẻ nơi đó mà đến nỗi trong cơn mê man Mạc Tư Huyền cứ gọi tên Mộ Dung Tuyết.