"Rầm!"
Cô đá cánh cửa ra, Ella giật mình suýt nữa rơi cả nĩa, Cố Thâm cũng ngẩng đầu lên, trông thấy cô đen mặt đứng ngoài cửa, hắn lại bình thản như không có chuyện gì.
Hàn Kỳ Âm hung hăng như một bình dấm chua đi đến, đặt cạch cái tách xuống mặt bàn làm nước trà sánh cả ra ngoài
"Lão đại. Em mang trà đến cho anh."
Cô nói nhưng ánh mắt lại nhìn Ella.
Ella nhếch môi khinh bỉ
"Này, thái độ đó của cô là sao? Chỉ là một người làm mà dám hống hách như vậy? Coi chừng tôi móc mắt cô!"
Hàn Kỳ Âm nhịn xuống không văng tục
"Lão đại không thích bị làm phiền lúc làm việc, cũng không có thói quen vừa ăn vừa làm, mong cô đi ra cho."
"Cô là ai mà dám đuổi tôi? Đừng tưởng lão đại không nói gì thì hống hách. Đúng là bây giờ hạng người nào cũng có, đũa mốc chòi mâm son."
Hàn Kỳ Âm hít sâu, nhìn qua Cố Thâm. Chạm phải ánh mắt của hắn cũng đang nhìn mình, ánh mắt này của hắn là sao?
Giống như đang thích thú với phản ứng của cô vậy...
"Tôi không là cái gì vậy thì cô là cái gì? Đây là Cố gia có quy tắc của Cố gia, đừng tưởng cô muốn làm gì thì làm. Mau ra ngoài đi!"
Ella bị mắng tức đến dậm chân mà không làm được gì, bèn sán lại gần Cố Thâm mặt dày làm nũng với hắn
"Lão đại~ Anh xem cô ta dám lớn tiếng với Ella kìa...anh mau đuổi cô ta ra ngoài đi."
"Ra ngoài đi."
Cố Thâm lạnh lùng lên tiếng.
Ella cười hớn hở, vênh mặt lên với Hàn Kỳ Âm
"Nghe rõ chưa? Mau cút ra ngoài đi, đúng là không biết thân phận..."
"Tôi không nói cô ấy, tôi nói cô."
Cố Thâm tiếp tục lên tiếng, nhìn thẳng vào Ella.
Cô ta giống như quả bóng bị xì hơi, ngượng quá hóa giận, nhìn hắn mà không nói được câu nào, đành dậm chân bỏ đi.
"Khoan đã."
Hắn đột nhiên gọi lại.
Ella vui mừng "Lão đại ~" cứ tưởng hắn sẽ giữ lại, ai ngờ hắn chỉ vào đĩa đồ ăn trên bàn, lạnh lùng nói
"Mang cái này đi nữa."
Ella sững người lại ba giây, sau đó lại gần cầm chiếc đĩa hậm hực rời đi, lúc đóng cửa còn đóng mạnh cái rầm. Hàn Kỳ Âm lúc nãy tưởng hắn lên tiếng đuổi cô chứ.
"Em mang tài liệu đến cho anh. Em cũng đi đây, không phiền anh nữa."
Hàn Kỳ Âm xoay người nhưng chưa kịp bước đi đã bị Cố Thâm kéo trở lại, cô nằm gọn trong vòng tay của hắn, nhưng lại vùng vẫy muốn thoát ra
"Buông em ra."
Vừa nãy rõ ràng hắn còn ngồi im xem hai người cãi nhau, không hề lên tiếng. Dù biết hắn đang cố ý nhưng cô vẫn thấy tổn thương chứ...
"Không."
Hắn siết chặt eo cô hơn.
"Em ghen à?"
"Ai thèm!"
Khóe môi Cố Thâm nhếch lên tuyệt đẹp
"Ồ? Vậy thái độ lúc nãy là gì?"
Biết cô da mặt mỏng mà hắn cứ cố tình trêu.
"Không biết!"
Hàn Kỳ Âm phồng má khó chịu, trông càng đáng yêu.
Hắn bóp bóp má phính của cô, hít hà mùi hương trên người cô, chủ động nói
"Ella trước đây từng thích tôi, lần này cô ta đến Cố gia là để chữa trị cho Mạc Tư Huyền, đây không phải thời điểm thích hợp để tôi tỏ thái độ quyết liệt."
Thì ra là như thế, hắn đã cho cô một lời giải thích, mà vừa nãy nghĩ đến dáng vẻ Ella cố tình câu dẫn hắn, lả lơi mặt dày là cô lại muốn đá cô ta đi.
"Không cần chấp nhặt cô ta."
Cố Thâm hôn một cái vào má phấn của cô. Hàn Kỳ Âm đã dịu xuống một chút, cô ngước lên nhìn hắn, nói một câu
"Anh là của em."
Nói xong còn vòng tay qua eo Cố Thâm thể hiện chủ quyền, hắn là của cô. Chỉ một mình cô mà thôi. Ai cũng không được giành.
Hắn cười, sau đó đặt môi xuống đôi môi anh đào ngấu nghiến hôn, đã hai ngày rồi không được hôn hắn, vì thế mà cô nhiệt tình đáp lại, chủ động hé mở miệng nhỏ để lưỡi hắn đi vào, lại còn trêu đùa lại hắn. Cố Thâm cắn mút lưỡi cô đến phát đau nhưng cô vẫn chưa chịu buông hắn ra, cho đến khi bờ môi tê bì, đầu lưỡi cũng thế, hắn giống như muốn hung hăng nuốt luôn cô vào bụng. Hơi thở của Hàn Kỳ Âm hổn hển, gò má đã đỏ lên, hít thở có phần khó khăn, cố chấp ôm lấy hắn.
"Ưm..."
Cô rên rỉ, tay hắn đã đặt lên chỗ ngực mềm mại xoa nắn. Hàn Kỳ Âm còn sán lại cọ cọ khiến dục vọng hắn đang cố nhịn xuống lại bùng lên, làm tình với cô ở phòng làm việc...hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
"Hàn Kỳ Âm... còn hôn nữa tôi sẽ làm em ngay tại đây..."
Cơ thể cô cũng nóng lên rồi. nhưng đây là ban ngày, lại đang trong lúc bận rộn. Cố Thâm lên tiếng nhắc nhở cô chứ nếu là hắn thì đã ăn sạch sẽ không còn một miếng thịt nào.
Hàn Kỳ Âm ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trong lòng hắn, đôi môi vừa bị hôn xong đỏ ửng sưng mọng, nhìn hắn nói
"Lão đại, anh còn giận em không?"
"Giận em?"
Hắn giận cô bao giờ?
"Là vì chuyện của Mạc Tư Huyền, nếu em không đưa Mộ Dung Tuyết đến đây thì Mạc Tư Huyền đã xảy ra chuyện."
"Tôi không giận em. Cô ta đích thực là nguyên nhân, nếu như Mạc Tư Huyền có vấn đề gì thì tôi sẽ san phẳng Mộ gia."
Ngay từ ban đầu hắn đã không thích Mộ gia, đặc biệt là tên công tử bột Mộ Dung Nham.
"Anh đừng làm hại Dung Tuyết, lỗi là do em..."
Cô cầu xin hắn, Cố Thâm xoa đầu cô
"Yên tâm, tôi sẽ không giết cô ta."
Hàn Kỳ Âm biết có cầu xin cũng vô dụng rồi, hắn sẽ không bỏ qua cho Mộ Dung Tuyết.