Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 155: Có những thứ không thể thay đổi được



"Vậy Mạc Tư Huyền thế nào rồi?"

"Đã khá hơn."

Hắn không nói cho cô biết việc Mạc Tư Huyền cần loại cỏ hiếm kia.

Bầu không khí bỗng chốc rơi vào yên ắng, dưới ánh mắt chăm chú của hắn Hàn Kỳ Âm bối rối lấy giấy tờ mà cô phải làm cả buổi sáng mới xong, đưa đến trước mặt hắn

"Lão đại, đây là giấy tờ em đã kiểm tra rồi sàng lọc giúp anh, anh xem thử đi."

Cố Thâm hơi nhướn mi, đón lấy giấy tờ trên tay cô, cầm lên xem xét. Hàn Kỳ Âm hồi hộp chờ đợi, hắn xem xong thì đặt tập tài liệu xuống, sắc mặt trầm ngâm

"Sao...sao vậy lão đại? Có vấn đề gì sao?"

"Đúng vậy."

"Vấn đề gì?"

Cô luống cuống hỏi.

Cố Thâm liếc nhìn cô, thong thả đáp

"Vấn đề chính là....em làm rất tốt."

Nhịp tim trong lồng ngực đập thịch một cái, hắn lại cố tình trêu cô!

Cố Thâm xoa đầu cô "Em làm tốt lắm."

Hàn Kỳ Âm đỏ mắt ôm lấy hắn

"Chỉ cần giúp được anh là em thấy vui rồi..."

"Em biết mấy hôm nay vì chuyện của Mạc Tư Huyền mà anh rất bực bội, nhưng anh hãy chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức."

Tối hôm qua hắn đến phòng cô muộn như thế mà sáng nay đã rời đi từ sớm, có điều cô không biết mỗi khi có chuyện là hắn lại bị mất ngủ. Cho đến khi có cô, ôm cô thì hắn mới ngủ được một chút.

Hàn Kỳ Âm nhìn quầng thâm mờ mờ dưới mắt hắn, vẫn không thể nào ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai như tạc, cô lấy tách trà rồi đưa cho hắn, trà đã nguội đi một chút nhưng Cố Thâm vẫn uống hết.

Nhìn hắn thong thả uống, Hàn Kỳ Âm chợt nói

"Lão đại. Em có thể hỏi anh một câu không?"

Hắn đưa mắt nhìn cô đồng ý.

"Anh...có bao giờ nghĩ tới việc sẽ trở thành một người bình thường? Không phải là lão đại của thế giới ngầm...?"

Bàn tay cầm tách trà của hắn sững lại, sau đó đặt tách xuống bàn. Đôi mắt hổ phách đặt lên trên người cô

"Không."

"Vậy..."

"Hàn Kỳ Âm. Em hối hận vì đã ở bên cạnh tôi?"

Hắn ngắt lời cô.

"Không phải. Em chưa từng hối hận, em chỉ muốn hỏi anh mà thôi."

Cô vội giải thích.

"Hàn Kỳ Âm. Nếu rời khỏi thế giới ngầm, tôi sẽ chết. Chiếc ghế mà tôi đang ngồi ngày hôm nay là sự đánh đổi của bao nhiêu sinh mạng. Có những thứ...không bao giờ thay đổi được."

Cô nín lặng. Cố Thâm nếu không còn là lão đại của Cố gia mà chỉ là Cố Thâm, điều đó có thực sự tốt hơn bây giờ?

"Em hiểu rồi. Xin lỗi anh, lão đại."

Hắn đưa tay xoa đầu cô, Hàn Kỳ Âm tựa vào ngực hắn, cảm nhận sự bình yên. Từ khi Mạc Tư Huyền bị thương, sâu trong lòng cô luôn cảm giác sẽ có một đợt sóng ngầm sắp sửa xảy ra...

*

*

*

"Đừng lo cho em."

Mộ Dung Tuyết nói thêm một câu nữa

"Anh, yên tâm đi. Em nhất định sẽ bảo vệ bản thân mình thật tốt."

Mộ Dung Tuyết ngắt máy, sắp đến Singapore rồi, cô sắp được gặp Mạc Tư Huyền...

Nắm chặt điện thoại trong tay, cô đã bằng lòng đánh đổi để được đến gặp anh. Từ bây giờ cô không còn là Mộ Dung Tuyết của gia tộc họ Mộ nữa mà chỉ là một Mộ Dung Tuyết bình thường.

"Tư Huyền...."

Em không thất hứa, em nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ anh.

Mộ Dung Nham đã nói với cô "Dung Tuyết anh sẽ thuyết phục cha, bây giờ cha vẫn còn giận em nên nói như thế thôi. Đợi một thời gian nữa cha nguôi giận thì mọi chuyện sẽ tốt hơn."

Cô cảm kích Mộ Dung Nham, bây giờ anh đã khác xưa, đã thực sự gánh vác được cả gia tộc rồi.

"Dung Nham, cảm ơn anh. Thực sự thì em từ bỏ Mộ gia cũng tốt cho gia tộc, bởi vì Mạc Tư Huyền bị thương là lỗi do em. em nghĩ Cố Thâm sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Nhưng em không muốn liên lụy đến mọi người."

"Dung Tuyết... "

Mộ Dung Tuyết cười

"Dung Nham, anh biết không? Bây giờ em mới cảm giác được sống thực sự. Em đi đây...anh giữ gìn sức khỏe."

Mộ Dung Nham nhìn theo bóng dáng em gái, còn số phận của anh là gắn với Mộ gia, anh không thể như cô, bỏ mặc gia tộc.

Cùng là một bầu trời mà khi đáp xuống Singapore, trái tim trong ngực cô bỗng nhiên đập thình thịch. Bởi vì nơi này có anh, có Mạc Tư Huyền.

Mộ Dung Tuyết như lần trước bắt taxi, không ngờ lần này vẫn là bác tài xế chở cô đi hôm nọ, gặp lại cô, bác tài cười haha

"Mỹ nữ, tôi đoán lần này cô quay lại là quyết định ở lại đây rồi sao?"

Mộ Dung Tuyết cười

"Bác tài, địa chỉ như cũ. Đế đô."

Chiếc xe ô tô chở cô hướng tới Đế đô, cùng một thành phố mà hai lần đến lại có cảm giác khác nhau. Lần đầu là phấn khích mong chờ, sau đó mang theo trái tim đau khổ trở về, lần thứ hai lại bình tĩnh hơn, chỉ mong nhanh chóng được nhìn thấy anh.