Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 156: Mau quỳ xuống xin lỗi tôi



Vẫn như lần trước bác tài chỉ có ý định chở cô đến gần đó chứ không đi sâu vào bên trong. Lần này cô không gặp được Hàn Kỳ Âm, nên không thể tùy tiện đi vào được.

Mộ Dung Tuyết xuống xe, lần này cô không mang theo hành lí hay gì cả. Đến tìm anh.

Cô đi bộ đến trước Cố gia, nhìn tòa nhà to cao lộng lẫy như tòa lâu đài thì càng hồi hộp. Thuộc hạ của Cố Thâm thấy người lạ thì nhanh chóng xua đuổi, Mộ Dung Tuyết không rối loạn mà bình tĩnh đáp

"Tôi là Mộ Dung Tuyết, đến đây tìm Mạc Tư Huyền, mong anh báo lại với lão đại."

Tên thuộc hạ kia liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, cũng xinh đẹp đấy nhưng đây đâu phải là nơi muốn vào thì vào.

"Cô đến tìm ngài Mạc có chuyện gì? Đây không phải chỗ mà cô tùy tiện vào được."

"Tôi quen biết với Hàn Kỳ Âm, anh cứ vào nói lại thì sẽ biết."

Hàn tiểu thư?

Tên thuộc hạ nghe thấy tên Hàn Kỳ Âm liền biết là người phụ nữ bên cạnh lão đại. không dám đắc tội. Nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng với Mộ Dung Tuyết

"Cô đứng ở đây chờ. Đừng có mà đi lung tung."

Anh ta chạy vào bẩm báo, một lát sau anh ta quay lại mở cửa cho cô. Mộ Dung Tuyết nhìn sắc mặt anh ta không thay đổi gì thì bước vào, vừa vào trong đã muốn rớt nước mắt.

Mạc Tư Huyền, sau bao nhiêu khó khăn, cuối cùng em cũng đến được đây.

Tất nhiên người mà tên thuộc hạ kia vừa báo lại là Cố Thâm chứ không phải là Hàn Kỳ Âm, cô không hay biết gì hết. Hắn nhếch mép cười, đúng là chưa cần đến tìm mà đã tự vác xác đến, hắn cứ nghĩ rằng Mộ Dung Tuyết phải cao chạy xa bay rồi chứ.

"Cho cô ta vào đi."

Hắn lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng."

"Đưa cô ta đến gặp Tư Huyền."

Tên thuộc hạ tuân lệnh đưa Mộ Dung Tuyết đến gặp Mạc Tư Huyền. Lúc cánh cửa mở ra, bên trong có vị bác sĩ riêng của Cố gia và Ella đang ngồi bên trong, nhưng tầm mắt cô chỉ có một mình người đàn ông đang yếu ớt nằm trên giường kia.

Dáng vẻ Mạc Tư Huyền khác hẳn với lần trước, anh không còn lạnh nhạt đẩy cô ra xa, không nói lời cay đắng, cũng không còn sức mà mắng cô là mặt dày không biết xấu hổ. Anh nằm đó, tấm chăn đắp trên người phập phồng nhẹ như dấu hiệu của sự sống, gương mặt thì trắng bệch.

Trái tim Mộ Dung Tuyết đau như dao cứa, cô chạy ào đến bên giường của Mạc Tư Huyền mà khóc, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của vị bác sĩ và Ella, nắm lấy bàn tay anh kề lên má mình

"Tư Huyền, em là Mộ Dung Tuyết đây. Anh tỉnh lại đi, anh muốn mắng em bao nhiêu em cũng chịu, chỉ cầu mong anh tỉnh lại..."

Nước mắt cô thấm ướt mu bàn tay anh nhưng Mạc Tư Huyền vẫn nhắm nghiền mắt, Ella nhìn một màn lâm ly bi đát đó, đoán được cô gái này chính là người mà Mạc Tư Huyền liều cả mạng sống để bảo vệ, thầm đánh giá Mộ Dung Tuyết.

Dáng dấp cũng xinh đẹp, chỉ có thua cô ta chút đỉnh. Vừa nãy vụ của Hàn Kỳ Âm cô ta còn đang giận sôi máu, nhìn thấy cảnh Mộ Dung Tuyết khóc vì Mạc Tư Huyền, thuận tiện nói vài câu

"Hóa ra Mạc Tư Huyền vì cứu cô mà bị như thế...thật sự quá xui xẻo đi. Vậy mà cô còn dám quay lại đây, không sợ lão đại giết chết cô à?"

"Cô là ai?"

"Tôi á? Nói ra e rằng cô lại sợ quá...tôi là người sẽ trở thành nữ chủ nhân tương lai của Cố gia, sánh đôi cùng với lão đại."

Ella hống hách hất tóc nói.

Mộ Dung Tuyết nhíu mày 'nữ chủ nhân tương lai của Cố gia?'

Mộ Dung Tuyết đau lòng vì Mạc Tư Huyền nhưng không quên Hàn Kỳ Âm từng đối xử với cô rất tốt. Mà những người mà Mộ Dung Tuyết ghét nhất lại là loại người như Ella, vênh váo hống hách, 'trà xanh' chen vào giữa hai người Cố Thâm và Hàn Kỳ Âm, lại còn mặt dày không biết xấu hổ tự nhận mình là nữ chủ nhân tương lai của Cố gia. Cố Thâm để cô ta ở đây đúng là dơ bẩn nơi này.

Khóe môi Mộ Dung Tuyết nhếch lên khinh bỉ, không thèm trả lời.

"Này! Cô cười cái gì? Đúng là loại con gái không biết xấu hổ, giống y chang con cóc ghẻ Hàn Kỳ Âm kia, cá mè một lứa!"

Mộ Dung Tuyết thấy cô ta chửi Hàn Kỳ Âm, không nhịn được nữa

"Không biết ai mới là người không biết xấu hổ ở đây đâu, còn nữa Hàn Kỳ Âm không phải là cóc ghẻ, cô ấy còn tốt đẹp hơn cô gấp trăm lần. Đồ 'trà xanh'! "

Riêng về khoản mắng người Mộ Dung Tuyết chỉ hơn chứ không kém.

"Cô!"

Ella tức đến nỗi ngón tay run rẩy chỉ vào Mộ Dung Tuyết. Liếc thấy Mạc Tư Huyền nằm trên giường, nụ cười đểu lại xuất hiện trên khóe môi

"Này tôi nghĩ cô nên ăn nói cho cẩn thận. Biết điều thì quỳ xuống xin lỗi tôi cho đàng hoàng. Tính mạng của Mạc Tư Huyền là do tôi quyết định đấy."

"Cô nói gì?"

Tại sao cô ta lại lôi Mạc Tư Huyền vào?

Ella cười hả hê

"Haha tôi là người mà đích thân lão đại mời tới để chữa trị cho Mạc Tư Huyền. Nói cách khác thì chỉ có một mình tôi mới có thể cứu được anh ta thôi."

Nói xong, cô ta ngồi xuống ghế, thổi thổi móng tay được sơn đỏ chót.

"Mau quỳ xuống đi!"