Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 157: Lời nói của Cố Thâm




Mộ Dung Tuyết không ngờ Ella là thầy thuốc, nhìn cô ta không giống một chút nào. Lại còn thái độ huênh hoang kệch cỡm...
"Sao? Còn ngồi trơ ra đó? Tôi mà đổi ý thì không biết Mạc Tư Huyền sẽ thế nào đâu..."
Mộ Dung Tuyết cắn răng nhịn xuống, liếc qua gương mặt của Mạc Tư Huyền, chầm chậm đứng dậy đến trước mặt của Ella. Cô ta vô cùng hả hê khi thấy Mộ Dung Tuyết không thể phản kháng, đôi chân vắt chéo tung tẩy.
"Quỳ xuống. Liếm chân cho tôi. Tôi sẽ bỏ qua, coi như chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra."
Ellla càng quá đáng hơn.
"Cô đã nói chỉ cần tôi quỳ."
Mộ Dung Tuyết nói.
Ella nhếch môi bật cười
"Tôi đổi ý rồi. Sao? Cô có làm không? Nếu để tôi nói cho lão đại biết cô sỉ nhục tôi như vậy, lão đại sẽ giết cô đó!"
Giọng điệu của cô ta giống như là nữ chủ nhân ở đây vậy.
Mộ Dung Tuyết nghiến răng, Ella càng lúc càng quá đáng, cô ta lôi Cố Thâm ra làm bia đỡ.
Nếu cô ta không phải là người chữa trị cho Mạc Tư Huyền thì còn lâu cô mới chịu nhịn, nhất định cô sẽ đánh cho cô ta một trận, cho chừa thói hống hách lại còn ảo tưởng.
"Hừ! Xem ra cô rượu mời không uống lại uống rượu phạt!"
Ella giơ tay lên, định tát cho Mộ Dung Tuyết một cái.
"Đủ rồi đấy!"
Bỗng nhiên một tiếng quát lớn, Hàn Kỳ Âm đứng ngoài cửa, không thể nhìn thêm được nữa, chạy đến trước mặt Mộ Dung Tuyết
"Ella! Cô đừng có quá đáng!"
Đằng sau còn có Cố Thâm. Ella nhìn thấy Hàn Kỳ Âm thì nghiến răng căm hận, lại chạy đến bên cạnh Cố Thâm khoác tay hắn nũng nịu, giả tạo khác hẳn ban nãy
"Lão đại ~ Xem hai người bọn họ ỷ đông ăn hiếp Ella kìa....Cô ta còn sỉ nhục Ella, trong khi Ella là người mà đích thân lão đại mời tới."
Đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách, Mộ Dung Tuyết thầm phỉ nhổ. Một lời mà hai nghĩa, cô ta còn thầm nhắc nhở Cố Thâm chỉ có cô ta mới cứu được Mạc Tư Huyền.
"Xin lỗi đi."
Cố Thâm nhìn Mộ Dung Tuyết nói.
"Lão đại..."
Hàn Kỳ Âm tưởng mình nghe lầm. Hắn đang bênh vực cho cô ta sao?
"Mau xin lỗi tôi đi! Còn đứng trơ ra đấy à?"
Mộ Dung Tuyết nhịn xuống lần nữa vì Mạc Tư Huyền "Xin lỗi."
Ella càng được nước lấn tới
"Lão đại...cô ta sỉ nhục Ella như vậy chỉ xin lỗi thì có nhẹ quá không? Hay là lão đại bắt cô ta quỳ xuống..."
Hàn Kỳ Âm nhìn chằm chằm Cố Thâm, nếu hắn mà bắt Mộ Dung Tuyết quỳ thì cô sẽ dẫn Mộ Dung Tuyết đi khỏi nơi này.
"Đây không phải là nơi để các người gây gổ với nhau. Ella, đừng quên nhiệm vụ của mình, còn cô cũng vậy, Mạc Tư Huyền mà xảy ra chuyện gì, cả Mộ gia đừng hòng yên ổn."
Hắn đồng thời nhắc nhở cả Ella và Mộ Dung Tuyết, Ella tất nhiên không hài lòng nhưng lúc hắn mắng Mộ Dung Tuyết cũng hả hê chút ít. Bây giờ cô ta cần nhân cơ hội lấy lòng Cố Thâm, đá đít Hàn Kỳ Âm khỏi Cố gia, thuận lợi làm nữ chủ nhân tương lai.
Hàn Kỳ Âm biết hắn không thể đuổi Ella ra khỏi đây bây giờ. có lẽ hắn và cô ta đã có giao kèo, cô không nói gì nắm tay Mộ Dung Tuyết đi lướt qua Cố Thâm, hắn lạnh lùng không kéo tay cô lại, còn ở bên cạnh Ella hả hê nhìn hai người rời đi.
"Lão đại ~ Đừng quan tâm đến cô ta...Ella sẽ ở bên cạnh lão đại."
Cố Thâm lạnh nhạt rút tay ra khỏi cô ta
"Làm việc của cô cho tốt."
Nói xong,hắn lạnh lùng rời đi. Ella cay cú không làm gì được, nhưng chỉ chốc lát sau nụ cười của cô ta đã hiện lên môi, cô ta không tin không chia rẽ được Hàn Kỳ Âm và Cố Thâm, Cố Thâm...nhất định phải thuộc về cô ta!
"Kỳ Âm...Kỳ Âm..."
Mộ Dung Tuyết gọi Hàn Kỳ Âm mấy lần cô mới đứng lại.
"Xảy ra chuyên gì vậy? Tại sao một người như cô ta đột nhiên xuất hiện ở Cố gia?"
"Cô nghe cô ta nói rồi đấy..."
Mộ Dung Tuyết không tin nổi
"Cô ta đích thị là được Cố Thâm mời đến sao?!"
Hàn Kỳ Âm gật đầu. Mộ Dung Tuyết không biết nên an ủi thế nào, vì bản thân cô lẫn Mạc Tư Huyền còn chưa lo xong.
Hàn Kỳ Âm không muốn nhắc đến chuyện ban nãy nữa, tìm cách lảng tránh, hỏi Mộ Dung Tuyết
"Mộ Dung Tuyết, cô đến đây như vậy không sao chứ?"
"Không sao...tôi đã không còn là người của Mộ gia nữa rồi, bây giờ tôi chỉ là một người bình thường mà thôi."
Hàn Kỳ Âm "Cô nói thế nghĩa là sao?"
"Tôi đã tuyệt giao với Mộ gia. Kỳ Âm, từ bây giờ không còn ai có thể ngăn cản tôi đến với Tư Huyền được nữa, tôi chỉ muốn anh ấy mau chóng khỏe lại..."
"Dung Tuyết... "
Mắt Hàn Kỳ Âm chạm phải cổ tay đang băng bó của Mộ Dung Tuyết, lo lắng
"Dung Tuyết, tay cô làm sao thế này?"
"Không có gì đâu. Cô đừng lo."
Mộ Dung Tuyết rụt tay lại, nếu Hàn Kỳ Âm mà biết cô cứa cổ tay để uy hiếp ông Mộ, còn suýt nữa thì chết không biết sẽ nghĩ thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.