Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 198: Đến Tam giác Vàng




Hàn Kỳ Âm phải tự cấu vào bàn tay mình để chắc chắn hơn, cơn đau dội lên nói cho cô biết đây không phải là mơ.
"Cố Thâm..."
Hàn Kỳ Âm đã hiểu thấu tất cả, bây giờ cô muốn gặp hắn ngay lập tức để nói cho hắn biết.
Cô ngồi dậy mở cửa chạy ra bên ngoài nhưng lại bị Thất Lãnh ngăn lại, anh ta có vẻ còn ngạc nhiên khi trông thấy cô. Hàn Kỳ Âm cau mày.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
"Tại sao anh lại ngăn cản tôi?"
"Xin tiểu thư thứ tội, đây là mệnh lệnh của lão đại, mong tiểu thư hãy ở yên trong phòng không được ra ngoài."
"Mệnh lệnh?"
Từ bao giờ mà cô không biết? Kí ức chợt quay về từ lúc còn ở trong vòng tay hắn, hắn cầu hôn cô. Sau đó kí ức chợt bị đứt đoạn.
"Lão đại đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy."
Hàn Kỳ Âm cảm nhận có điều gì đó không ổn, cô chỉ muốn gặp hắn thôi mà cũng không được sao?
Trước giờ Cố Thâm không đến mức giam lỏng cô thế này.
"Thất Lãnh, có phải lão đại có chuyện gì giấu tôi không?"
Thất Lãnh im lặng né tránh ánh mắt cô, biểu hiện rõ đến tám chín phần mười.
Hàn Kỳ Âm quyết định lướt qua Thất Lãnh, trực tiếp đi tìm Cố Thâm.
"Tránh ra."
Cô lạnh mặt với anh ta, Thất Lãnh ngăn cản cô bình thường cô sẽ không để tâm nhưng vào lúc này thì không được. Cô muốn gặp Cố Thâm ngay bây giờ.
"Xin lỗi Kỳ Âm tiểu thư, đây là lệnh của lão đại...thuộc hạ không thể làm trái."
"Lão đại không ở đây, có vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Kỳ Âm tiểu thư..."
"Thất Lãnh."
Hàn Kỳ Âm ngắt lời anh ta
"Lão đại có chuyện rồi đúng không? Nếu anh giấu tôi việc lão đại xảy ra chuyện thì tôi cũng không thể nào ngồi im một chỗ được đâu."
Cô thấy Thất Lãnh đang bối rối phân vân. lại tiếp tục nói
"Thất Lãnh, lão đại rất quan trọng với tôi. Tôi phải ở bên cạnh anh ấy..."
Cô lấy sợi dây chuyền từ trong cổ áo ra, để cho anh ta nhìn thấy
"Tôi dùng thân phận chính thức ở Cố gia yêu cầu được gặp lão đại, anh mau đưa tôi đến gặp anh ấy ngay bây giờ."
Hàn Kỳ Âm kiên quyết nói.
Thất Lãnh thở dài, anh ta không ngờ cô lại tỉnh dậy sớm thế, lại còn thái độ rất kiên quyết. Không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp
"Kỳ Âm tiểu thư, lão đại hiện tại không có ở đây."
"Vậy anh ấy ở đâu?"
Thất Lãnh thở dài một cái rồi nói
"Lão đại hiện đang ở Tam giác vàng."
Tam giác vàng? Cố Thâm đi đột nhiên đi Tam giác vàng? Lại còn giấu cô, hắn đang muốn làm gì?
"Tôi sẽ đến đó ngay bây giờ."
Cô nói.
"Không được thưa tiểu thư."
Thất Lãnh lại ngăn cản. Hàn Kỳ Âm muốn đá văng anh ta ngay lập tức.
"Tại sao?"
Hàn Kỳ Âm "Bây giờ anh mà còn cản tôi nữa thì tôi không khách khí nữa đâu."
Cả kể Cố Thâm đã ra lệnh cho anh ta thì Thất Lãnh cũng không dám chạm vào cô. Cô đang mang thai, tâm trạng dễ kích động, nếu không được gặp hắn bây giờ thì cô sẽ liều ở đây với anh ta xem anh ta có dám cản cô nữa không.
Thất Lãnh "Kỳ Âm tiểu thư, nơi đó không thể đến được, chi bằng đợi lão đại quay trở về..."
Hắn đã nhốt cô ở đây lại còn bảo cô đợi hắn quay trở về hay sao? Cố Thâm...anh xem em là con lừa à?!
Hàn Kỳ Âm không nói nhiều nữa, đẩy anh ta ra. Thất Lãnh đi theo sau, đột nhiên cô đứng khựng lại rồi quay người giật lấy khẩu súng từ người Thất Lãnh khiến anh ta không kịp trở tay.
"Tôi không vô dụng đến mức làm anh phải lo lắng đến thế."
Động tác nhanh gọn, thân thủ của cô không phải dạng vừa, lâu ngày không vận động e rằng bọn họ lại nghĩ cô là dạng con gái chân yếu tay mềm.
Sau đó Hàn Kỳ Âm lại nhìn chiếc váy dài trên người, cảm thấy nó quá vướng víu, thế là ngay lập tức xé roẹt một cái, Thất Lãnh ngại ngùng quay mặt đi không dám nhìn. Thế này tốt hơn rồi, dễ dàng hoạt động.
Lại tiếp tục bước đi ra ngoài, Thất Lãnh đã không dám cản, ai ngờ ra ngoài cô lại còn gặp Mộ Dung Tuyết đang bị thuộc hạ của Cố Thâm ngăn cản không cho vào. Vừa nhìn thấy cô, Mộ Dung Tuyết không biết lấy sức mạnh ở đâu vùng ra chạy đến ôm chầm lấy cô
"Hàn Kỳ Âm! "
"Mộ Dung Tuyết? "
"Không ngờ cô lại ở đây, cô không sao chứ? Đột nhiên cô rời khỏi Cố gia khiến tất cả chúng tôi đều lo lắng."
Mộ Dung Tuyết rưng rưng nói, cũng tại Ella gây chuyện dẫn đến bọn họ hiểu lầm nên cô mới rời đi, nhìn thấy Hàn Kỳ Âm không sao là tốt rồi.
"Tôi không sao."
"Cố Thâm lo lắng cho cô lắm, hôm đó anh ta gần như phát điên đi tìm cô đấy."
Mộ Dung Tuyết nói.
Vừa nhắc đến Cố Thâm, trái tim cô lại trật đi một nhịp
"Dung Tuyết, tôi phải đi tìm lão đại ngay bây giờ..."
Cô muốn đến gặp hắn ngay lập tức.
"Khoan đã Kỳ Âm..."
"Sao vậy?"
"Cho tôi đi với. Tôi cũng muốn đến đó tìm Mạc Tư Huyền. "
Hàn Kỳ Âm "...Được."
Mộ Dung Tuyết lặn lội từ Nga đến Singapore, rồi lại từ Singapore đến Trung Quốc, tình yêu mà cô dành cho Mạc Tư Huyền cũng không kém Hàn Kỳ Âm dành cho Cố Thâm là bao.
"Chúng ta đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.