Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 206: Vĩ thanh




Hai năm sau.
Biệt thự của Mộ gia.
"Thiếu gia! Thiếu gia! Cô ấy tỉnh lại rồi!"
Một người hầu vội vã chạy tới báo tin, Mộ Dung Nham vừa nghe xong đó ngồi bật dậy khỏi ghế, ba chân bốn cẳng chạy đến.
Vừa nhìn thấy cô tỉnh lại, trong lòng anh vui sướng khôn tả. Đã hai năm rồi, kể từ cái ngày mà Hàn Kỳ Âm qua đời, Mộ Dung Nham đã liều mình đánh cắp thi thể của cô mang về Mộ gia trị liệu. Mộ Dung Tuyết nghe xong đã kinh hãi nhìn anh trai
"Anh! Chuyện này không thể đùa được đâu...cô ấy đã chết rồi, Cố Thâm mà biết được chắn chắc sẽ giết anh."
"Dung Tuyết...cho dù chỉ có một phần trăm hi vọng thì anh cũng phải thử. Chỉ cần chưa qua bốn mươi tám tiếng thì chúng ta vẫn có thể cứu cô ấy..."
"Anh...phương thuốc đó rất mạo hiểm, mới chỉ là thử nghiệm, sẽ có tác dụng phụ xảy ra. Hơn nữa sống chết là do số trời định, làm sao mà chúng ta có thể phá vỡ quy luật này?"
Mộ Dung Nham không nghe lọt vào tai chữ nào nữa, quyết định liều mình một phen.
Mộ Dung Tuyết đành phải giúp anh. May mà Cố Thâm vì quá đau đớn nên không phát hiện ra thi thể đã bị đánh tráo, ngày cưới bỗng chốc liền hóa ngày tang, cả Cố gia chìm trong bóng đêm tối tăm lạnh lẽo.
Mộ Dung Nham tức tốc đem thi thể lạnh băng của cô trở về Mộ gia, ngày ngày cho dùng thuốc, ban đầu không hề có chút biến chuyển gì, không hề có dấu hiệu của sự sống, nhưng các cơ quan nội tạng bên trong lại không bị thối rữa. Anh lại hi vọng tiếp tục từng ngày từng chút tiêm thuốc cho cô, cuối cùng sau một năm trời ròng rã, vào một ngày nhịp tim của cô đã đập trở lại.
Bác sĩ nói rằng đây là kì tích ngàn năm có một, là do ông trời phù hộ. Thuốc của bọn họ chưa từng thử nghiệm lên trên người, bác sĩ còn nói rằng tim của cô tuy đã đập trở lại nhưng não bộ vẫn rơi vào trạng thái hôn mê sâu, không biết có thể tỉnh lại hay không, và khi tỉnh lại sẽ có những tác dụng phụ gì.
Nhưng Mộ Dung Nham chỉ cần biết tim cô đập trở lại là anh sẽ hy vọng, hy vọng vào một ngày cô sẽ tỉnh lại. Ngày ngày anh đều chăm chút cho cô từng chút từng chút, theo dõi các chỉ số trên máy nhưng Hàn Kỳ Âm vẫn nằm bất động, dung nhan xinh đẹp giống như đang ngủ chứ không phải là đang bị bệnh. Chứng kiến một tấm lòng si tình đó, ông Mộ đã phải thở dài không nói thêm gì.
Đã đợi hết một năm ròng rã, đã có lúc anh cảm thấy thật tuyệt vọng nhưng sau đó lại hy vọng kì tích một lần nữa xảy ra. Bây giờ ngày nào anh cũng được ở bên cô nhưng đôi mắt của cô lại không mở ra nhìn anh nữa.
Mộ Dung Nham đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ đợi cả đời rồi. Trải qua một năm nữa, bầu trời vẫn trong xanh, anh bất ngờ nhận được một tin vui là cô đã tỉnh lại, lúc vừa nghe xong, bàn tay anh còn run rẩy. Cảm xúc trong lòng là hạnh phúc vỡ òa
Cô ngồi tựa vào gối, gương mặt xinh đẹp, mái tóc dài. Đôi mắt không còn nhắm nghiền mà đã mở ra, đồng tử hơi hoảng hốt khi nhìn thấy anh.
"Kỳ Âm!"
Mộ Dung Nham lao đến ôm chặt lấy cô, thân thể có đã có chút hơi ấm, nhịp tim đập bình ổn. Từ khóe mi của anh rơi ra một giọt nước mắt, Hàn Kỳ Âm đờ người một lúc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô cất tiếng hỏi, giọng nói hơi khàn vì đã quá lâu không nói
"Anh là ai?"
Lần này lại đến lượt Mộ Dung Nham ngây người, anh nhẹ buông cô ra rồi nhìn vào mắt cô. Ánh mắt Hàn Kỳ Âm ngây thơ nhìn anh, còn có chút đề phòng.
"Bác sĩ, chuyện này là sao?"
Mộ Dung Nham kéo bác sĩ đến một góc hỏi, ông ta nhẹ nhàng nói
"Mộ thiếu, đây chính là tác dụng phụ của thuốc, cô ấy sẽ bị mất trí nhớ. Cô ấy có thể sẽ khôi phục hoặc sẽ mãi mãi không nhớ lại được bất cứ chuyện gì của quá khứ nữa."
Mộ Dung Nham sững sờ, anh cảm giác hô hấp trong người như ngừng lại lúc này. Nói như vậy cũng có nghĩa là cô sẽ không nhớ cả...Cố Thâm?
Anh thầm vui mừng, tác dụng phụ của thuốc nhưng lại là cơ hội mà ông trời ban cho anh. Hàn Kỳ Âm vừa mới tỉnh lại, chân tay cử động vẫn còn chút khó khăn, cô với tay muốn lấy cốc nước trên bàn đã bị Mộ Dung Nham nhìn thấy. Anh bèn chạy đến lấy giúp cô, còn dịu dàng đỡ cô tựa vào người mình cho cô uống từng chút một.
"Từ từ thôi."
Dòng nước chậm rãi chảy vào thấm ướt cổ họng khô khốc. Hàn Kỳ Âm có chút không tự nhiên lùi ra một chút khỏi anh, nói
"Cảm ơn anh."
"Em đừng khách sáo."
Mộ Dung Nham cười.
Cô nhìn vào mắt Mộ Dung Nham đang đong đầy cảm xúc với mình, hỏi
"Đây là đâu? Anh là ai?"
"Ở đây là Mộ gia. Anh là Mộ Dung Nham, người đứng đầu ở đây."
"Vậy...còn tôi? Tại sao tôi không nhớ gì cả?"
Mộ Dung Nham trả lời
"Em tên là Hàn Kỳ Âm. Là vợ sắp cưới của anh, em bị tai nạn dẫn đến hôn mê, bây giờ mới tỉnh lại. Không sao đâu rồi em sẽ nhớ lại thôi."
Mộ Dung Nham trấn an cô
Hàn Kỳ Âm quan sát máy móc bên giường, bàn tay đang cắm kim truyền nước của mình và cả ánh mắt tràn đầy yêu thương của Mộ Dung Nham dành cho mình, có chút tin tưởng vào lời anh nói.
Trong đầu cô là một mảng trắng trống rỗng, không thể nhớ lại được điều gì.
Mộ Dung Nham âu yếm hôn lên trán cô
"Đợi em khỏe lại, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ nhé."
"Hôn lễ?"
"Đúng vậy."
"Tôi...thật sự là vợ sắp cưới của anh sao?"
Cô hỏi.
Mộ Dung Nham hơi cứng người một chút. rất nhanh nhìn vào mắt cô xem vô có biểu hiện gì lạ không, xác nhận rằng cô chỉ đang nghi ngờ thôi chứ không nhớ gì cả thì mới thầm thở phào
"Đúng vậy. Anh yêu em, chúng ta đang chuẩn bị tổ chức hôn lễ thì không may em bị tai nạn."
Hàn Kỳ Âm lại hỏi
"Vậy...tôi đã hôn mê bao lâu?"
"Em đã hôn mê hai năm rồi."
Lâu vậy sao?
"Nhưng không sao, bây giờ em đã tỉnh lại rồi."
Anh cười dịu dàng với cô.
Hàn Kỳ Âm nhìn người đàn ông điển trai dịu dàng trước mắt, anh trông không giống người xấu, lại còn chăm sóc cô tận hai năm, có lẽ cô là vợ sắp cưới của anh thật.
"Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi."
"Không có gì. Chúng ta sao lại phải khách sao như thế chứ..."
Nhưng tại sao...khi nghe đến từ "hôn lễ" trong tim cô lại nhói lên một cái?
Mộ Dung Nham nhìn gương mặt đăm chiêu suy nghĩ của cô, bỗng ghé sát mặt muốn hôn vào môi cô nhưng Hàn Kỳ Âm lại cúi đầu tránh né.
Trong lòng anh lại thoáng qua nỗi buồn, sau đó tươi cười như không có chuyện gì xảy ra. Nụ hôn rơi trên gò má mịn màng của cô, anh nói
"Em nghỉ ngơi đi cho khỏe, anh sẽ bảo nhà bếp mang cháo lên."
Hàn Kỳ Âm im lặng, tại sao ban nãy cô lại né tránh nụ hôn của Mộ Dung Nham? Cô không muốn Mộ Dung Nham hôn mình sao?. Đam Mỹ Cổ Đại
Hàn Kỳ Âm nhìn bóng anh rời đi, trong đầu vẫn là một mảng trắng, nhưng phản ứng của cơ thể lại né tránh hành động lúc nãy của anh, cô cảm giác mình đã quên đi chuyện gì đó rất quan trọng nhưng lại không tài nào nhớ ra nổi...
Cả người mệt mỏi rệu rã không có chút sức lực, có lẽ là hôn mê lâu quá không cử động, bây giờ chân tay có chút cứng.
Cô thử nhấc chân lên nhưng chân lại nặng như đeo chì, tay thì có đỡ hơn một chút, ít nhất lúc nãy còn cầm được cốc nước. Mộ Dung Nham rời đi chốc lát đã quay lại, còn cầm bát cháo nóng hổi trên tay, vừa nhìn thấy cô gắng gượng thì đã vội vàng chạy đến đỡ lấy cô, đặt bát cháo lên tủ đầu giường.
"Em còn yếu lắm, chưa cử động được đâu..."
Hàn Kỳ Âm thở hổn hển hơi ngại ngùng né tránh anh, cô lại tựa người vào gối. Tuy đã bị mất trí nhớ nhưng bản tính cứng cỏi vẫn không mất đi.
Bàn tay Mộ Dung Nham đỡ lấy cô trong không trung rồi lại hạ xuống, anh cầm lấy bát cháo lên rồi thổi thổi vài cái cho nguội, sau đó đưa lên trước miệng cô.
"Tôi không thích ăn cháo."
Cô nói xong mới suy nghĩ. Tại sao nó lại tự động buột ra? Cô rõ ràng không hề nhớ gì cả nhưng nhìn bát cháo này lại không hề muốn ăn...
Mộ Dung Nham không biết là bát cháo này lại tác động tới cô như vậy.
"Nghe lời, ăn cháo thì mới mau khỏe."
Anh dịu dàng nói. Bây giờ bệnh tình của cô thì ăn cháo là tốt nhất.
Nghe...lời...?
Mộ Dung Nham vừa nói như thế thì bỗng có một giọng nói khác cũng nói y như vậy vang lên trong đầu cô. Lạnh lùng đến thấu xương...nhưng lại rất quen thuộc...
"A!"
Hàn Kỳ Âm ôm đầu đau đớn, cơn đau dội lên như có hàng vạn cây búa gõ vào đầu cô. Mộ Dung Nham hoảng hốt gọi lớn
"Bác sĩ! Bác sĩ!"
Lát sau bác sĩ đã chạy vào, cô vẫn bị cơn đau hành hạ, một giọng nói của ai đó cứ văng vẳng trong đầu, đó là ai? Là ai mà khiến cho trái tim cô nhói lên từng hồi...là ai mà cô không thể nào nhớ ra nổi...?
Mộ Dung Nham đau xót ôm lấy cô, chứng kiến Hàn Kỳ Âm bị cơn đau hành hạ, trái tim anh cũng đau không kém. Bác sĩ đi vào phải tiêm cho cô thuốc an thần, Hàn Kỳ Âm lịm đi lại chìm vào giấc ngủ, gương mặt trắng bệch gầy gò khiến ai nhìn cũng phải thương xót.
"Mộ thiếu...có lẽ là cô ấy bị tác động bởi kí ức năm xưa, bây giờ cần hạn chế kích động tới cô ấy."
Bác sĩ nhìn Mộ Dung Nham đang ngây người như mất hồn, chậm rãi nói. Sau đó thở dài rời đi.
Kích động sao? Cô vừa mới tỉnh lại thì bị kích động bởi cái gì chứ? Chẳng lẽ cô yêu Cố Thâm đến mức dù đã quên sạch đi kí ức về hắn mà vẫn cố chấp muốn nhớ lại hay sao?
"Kỳ Âm...tại sao? Tại sao trong trái tim em vẫn chỉ có một mình hắn...?"
Anh đã làm tất cả mọi thứ, thậm chí còn không màng nguy hiểm mà cứu cô, mặc cho lời nói can ngăn của Mộ Dung Tuyết. Anh chờ đợi mòn mỏi hai năm trời, ngày nào cũng đều ở bên cô, hy vọng cô tỉnh lại. Nhưng dù đã bị mất trí nhớ thì Hàn Kỳ Âm vẫn chỉ yêu một mình Cố Thâm.
Mộ Dung Nham vuốt ve gương mặt hốc hác của cô, đôi mắt cô lại nhắm nghiền an tĩnh ngủ, có điều giữa mi tâm hơi cau lại. Anh yêu cô đến nỗi bất chấp tất cả, bây giờ không thể quay đầu lại nữa.
"Kỳ Âm...anh là người đã cứu em, em nhất định phải thuộc về anh."
Mộ Dung Nham hôn nhẹ lên đôi môi lạnh băng của cô, anh chỉ dám hèn mọn chạm nhẹ như sợ mạnh tay thì cô sẽ biến mất.
Anh lẳng lặng nhìn cô thêm một lúc rồi mới đi ra ngoài, lạnh nhạt truyền lệnh
"Chuẩn bị tổ chức lễ cưới đi."
Đã muốn trói cô lại bên mình cả đời này thì cô phải trở thành vợ của anh, lúc đó Mộ Dung Nham mới yên tâm được một chút.
Ông Mộ không ngờ Hàn Kỳ Âm vừa mới tỉnh lại thì Mộ Dung Nham đã vội vàng định ngày tổ chức hôn lễ, bây giờ có cản anh cũng không được. Ông cũng già rồi...đứa con trai này quá si tình, không biết đây là tốt hay xấu nữa...
Trong giấc mơ của mình, Hàn Kỳ Âm đã nhìn thấy một bóng hình mập mờ hư ảo, người đó dường như chìm cả vào bóng đêm tăm tối. Hắn quay lưng lại với cô nên cô không thể nhìn thấy mặt, Hàn Kỳ Âm cứ chạy mãi, chạy mãi mà không thể nào đuổi kịp hắn. Bóng hình đó ở ngay phía trước mà cô lại cảm thấy xa tận chân trời...
Cô giật mình mở bừng mắt ra, bàn tay giơ lên được một người nắm lấy, nghoảnh sang nhìn hóa ra là Mộ Dung Nham. Nước mắt đã thấm ướt cả gối tự bao giờ,anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô rồi đỡ cô ngồi dậy.
"Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi. Cả ngày hôm nay em không ăn gì rồi, ăn một chút đi."
Mộ Dung Nham lại bưng bát cháo đút cho cô. Hàn Kỳ Âm hỏi anh
"Mộ thiếu, tôi cảm thấy tôi đã quên đi chuyện gì đó hết sức quan trọng. Tôi mơ thấy một người, nhưng lại không thể nào nhìn thấy rõ mặt người ấy...mỗi khi cố nhớ lại thì đầu tôi lại rất đau, Mộ thiếu, anh có thể cho tôi biết người ấy là ai và tại sao tôi lại xảy ra tai nạn được không?"
"Kỳ Âm...không có gì đâu, em vừa mới tỉnh lại, đừng suy nghĩ nhiều quá. Anh không biết người đàn ông đó, còn tai nạn là do em không may đi trên đường thì bị đâm xe. Bây giờ điều quan trọng nhất là em mau tịnh dưỡng cho khỏe lại để chúng ta còn tổ chức đám cưới."
Anh đưa thìa cháo ra cho cô, Hàn Kỳ Âm nhìn anh
"Mộ thiếu..."
"Đừng gọi anh là Mộ thiếu, gọi anh là Dung Nham."
"...Dung Nham..."
Mộ Dung Nham cười "Ngoan lắm."
"Nào, em ăn đi."
Hàn Kỳ Âm đắn đo há miệng, ngoan ngoãn ăn từng thìa một. Cô cảm nhận Mộ Dung Nham rất tốt với mình nhưng hình như anh còn giấu cô điều gì đó. nếu hai người bọn họ thật sự sắp cưới thì cô sẽ yêu anh, nhưng mà tại sao khi đối diện với anh cô lại không thấy rung động?
Cô ăn được nửa bát thì không muốn ăn nữa, Mộ Dung Nham lấy nước cho cô uống, xong xuôi lại đặt cô nằm lại trên giường, cả quá trình đều rất nhẹ nhàng nâng niu.
Nhưng Hàn Kỳ Âm lại muốn đi vệ sinh. Mộ Dung Nham liền bế bổng cô lên vào nhà tắm, cô phải bám vào tường. Cơ thể có chút khó chịu, bỗng nhiên muốn tắm, thế là bèn mở nước ra, hơi nước chậm rãi bốc lên, thân hình của cô hư ảo qua làn hơi nước mờ mịt. Làn da trắng nõn, đôi chân thon dài, vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh, hai bầu ngực căng tròn. Nhưng ở bụng trái lại có một vết sẹo mờ mờ, sau bả vai cũng thế.
Hàn Kỳ Âm chạm nhẹ tay lên vết sẹo trên bụng, cảm giác thật kì lạ. Vết sẹo này ở đâu mà có? Cô nhìn gương mặt của mình trong gương cũng cảm thấy quá đỗi xa lạ. Một người không hề có một chút kí ức nào, trong đầu lúc này lại hiện lên giọng nói xa lạ lạnh lùng của người đàn ông đó.
"Đây là minh chứng cho lần đầu tiên chúng ta gặp nhau..."
"Tôi cho phép em ghen."
"Tôi cầu hôn, em dám không gả?''
"Hàn Kỳ Âm, em là người phụ nữ của tôi, đời này kiếp này em chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi..."
"Anh yêu em..."
Trong đầu Hàn Kỳ Âm chợt đau nhức dữ dội, cô run rẩy dựa vào tường ôm lấy đầu, hơi thở dường như cũng đứt đoạn. Đau quá...trái tim này còn đau hơn tất thảy...tại sao cô không thể nhìn thấy mặt hắn? Tại sao...
Mộ Dung Nham thấy cô ở bên trong lâu quá nên gõ gõ cửa, nói vọng vào
"Kỳ Âm? Em có sao không?''
Hàn Kỳ Âm thở hổn hển tựa vào tường "Tôi không sao."
"Anh có thể lấy cho tôi một bộ đồ mới được không?"
"Được. "
Mộ Dung Nham chạy đi lấy, Hàn Kỳ Âm đưa tay lên quệt nước trên mặt đi mới phát hiện ra là có cả nước mắt. Người đàn ông trong kí ức của cô cô cảm nhận đó không phải là Mộ Dung Nham, mỗi khi cố nhớ về hắn là cả trái tim và đầu cô đều rất đau, một nỗi đau vừa bi thương, vừa nhớ nhung da diết...
"Kỳ Âm, anh lấy đồ cho em rồi đây."
Giọng nói của Mộ Dung Nham lại cất lên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Cô mở hé cửa đưa tay ra lấy, cánh tay trắng nõn lọt vào mắt anh lại khiến hô hấp trong người anh ngưng lại. Hàn Kỳ Âm mặc quần áo vào rồi mở cửa, cô dựa vào tường, Mộ Dung Nham lại bế cô lên, thân thể mềm mại thơm tho trong lòng bỗng làm cho trái tim anh đập mạnh.
Mái tóc cô nhỏ nước xuống, trượt qua xương quai xanh rồi mất hút sau cổ áo. Mộ Dung Nham nuốt nước bọt một cái, đặt cô ngồi lên giường rồi lấy khăn lau tóc cho cô. Hàn Kỳ Âm nhắm mắt để cho anh lau tóc, động tác của anh nhẹ nhàng, hương thơm từ người cô vất vít bên mũi làm anh rung động. Lau lau một lúc thấy tóc cô đã khô, anh bèn bỏ khăn xuống rồi ôm chầm lấy cô từ phía sau, nhanh đến nỗi cô chưa kịp phản ứng. Bờ môi ấm nóng hôn lên phần gáy mịn màng của cô rồi nói.
"Kỳ Âm, vài ngày nữa lễ cưới của chúng ta sẽ diễn ra..."
Thân thể trong lòng anh hơi cựa quậy. Mộ Dung Nham càng siết chặt hơn
"Anh không muốn trì hoãn, sẽ rất nhanh thôi chúng ta sẽ chính thức là vợ chồng."
"Dung Nham...khoan đã..."
Cô không muốn gấp gáp như vậy, anh vội vã như thế thật kì lạ.
"Kỳ Âm, anh không thể đợi được nữa, anh yêu em..."
Mộ Dung Nham mặc kệ cô đang muốn vùng vẫy, đôi môi hôn lên phần gáy thơm ngát, bàn tay đã luồn vào trong áo cô sờ lên làn da mịn màng. Cả người Hàn Kỳ Âm không có sức nên sức lực chống lại Mộ Dung Nham chỉ như châu chấu đá xe. Cô túm lấy tay của anh ngăn lại
"Không đừng mà...đừng làm thế..."
"Kỳ Âm...anh yêu em mà..."
"Không...Mộ Dung Nham... thả tôi ra."
"Em đừng chống cự nữa..Kỳ Âm, em là vị hôn thê của anh, trước sau gì em cũng là người của anh mà thôi."
Mộ Dung Nham đã đè cô lên giường, đôi môi hôn lên phần cần cổ mịn màng, bàn tay đặt lên bầu ngực nhẹ nhàng xoa nắn. Lí trí lúc này trong anh đã không còn, Hàn Kỳ Âm bị anh giữ chặt, cô cảm thấy không vui chút nào khi bị anh chạm vào thế này. Cả cơ thể đang muốn chống lại anh, cô không có chút cảm xúc gì, cô ghét điều này...không muốn!
"Không...đừng mà..."
Hàn Kỳ Âm chống cự, giọng nói của người đàn ông kia lại vang lên trong đầu cô. Mộ Dung Nham đã lột áo của cô ra, hai bầu ngực đầy đặn như tuyết trắng hiển hiện, yết hầu anh chuyển động rồi cúi đầu xuống.
Cô nổi da gà, ai đó cứu tôi với...làm ơn..có ai không...Cố..Cố Thâm...
Cái tên đó chợt hiện lên, Hàn Kỳ Âm lấy hết sức vung tay lên tát cho Mộ Dung Nham một cái, hét lên
"Không! Cố Thâm! Cứu em..."
Mộ Dung Nham bị tát cho liền sững sờ, bàn tay của cô cũng run rẩy, cô nhìn anh đầy sợ hãi,nước mắt không ngừng chảy ra. Một bên má Mộ Dung Nham đỏ bừng, khi nghe thấy cô gọi tên Cố Thâm, ngọn lửa trong anh giống như bị dội vào một gáo nước lạnh tắt phụt mất.
Cô gọi tên Cố Thâm...cô đã nhớ ra hắn rồi sao...
Hàn Kỳ Âm không biết tại sao mình lại gọi cái tên đó, cô cuống quýt kéo áo xuống rồi quay mặt đi không nhìn anh. Mộ Dung Nham một lát sau mới nói "Xin lỗi" rồi rời đi, cánh cửa đóng lại, trong đêm tối cô ôm ngực khóc nức nở, còn anh thì vừa vào phòng đã đập phá mọi đồ đạc, sau cùng lại ngồi thu mình lại một góc, cô đơn rơi nước mắt.
"Cố Thâm...Cố Thâm..."
Cô đã nhớ ra tên hắn rồi, nhưng kí ức vẫn chưa trở lại. Cái tên này tựa như xuyên thấu vào tâm can cô, Hàn Kỳ Âm muốn biết người đó là ai mà vừa nãy khi Mộ Dung Nham muốn động vào cô thì cô lại nhớ đến hắn.
Cô không nghi ngờ gì nữa, người đó phải là người hết sức quan trọng với cô thì mới có thể khiến cô xúc động như vậy. Còn sau hôm đó Mộ Dung Nham đã không động chạm vào cô nữa, anh vẫn đối xử với cô rất dịu dàng. chỉ có điều thỉnh thoảng sẽ né tránh ánh mắt của cô.
Mộ Dung Nham cứ tưởng cô đã nhớ ra Cố Thâm nhưng không phải, thế là bèn đẩy nhanh tiến độ hơn cho hôn lễ. Trong lúc đang ngồi với cô thì điện thoại trong túi áo anh vang lên. Mộ Dung Nham xoa đầu cô rồi ra ngoài nghe điện thoại
"A lo?"
"Anh, em biết hết mọi chuyện rồi."
"Dung Tuyết."
"Anh, cho dù cô ấy có bị mất trí nhớ thì anh cũng không thể làm như thế. Nếu cô ấy mà nhớ lại thì sẽ thế nào?"
"Dung Tuyết, đừng nói nữa. Anh quyết định rồi, cô ấy sẽ không bao giờ nhớ lại đâu."
"Anh...anh cứu được cô ấy, anh yêu cô ấy, không sai. Nhưng cô ấy yêu Cố Thâm..."
"Dung Tuyết! "
Mộ Dung Nham ngắt lời cô
"Anh cúp máy đây."
Nói rồi, không để cho cô kịp nói thêm gì nữa thì Mộ Dung Nham đã ngắt máy. Mộ Dung Tuyết hít sâu một hơi, Mộ Dung Nham bên này nhìn qua khe cửa thấy cô đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt đượm buồn xa xăm. Trái tim anh lại nhói lên một cái, từ khi tỉnh lại cô chưa hề nở một nụ cười nào, anh lại cố chấp không muốn buông tay. Cô đau vì Cố Thâm, còn anh lại đau vì cô.
Mộ Dung Nham hít sâu một hơi, khôi phục lại bộ dạng bình thường rồi lại đẩy cửa bước vào.
Ngày mai là hôn lễ sẽ diễn ra rồi, ngày mai cô sẽ chính thức trở thành vợ anh, không còn chút gì liên quan đến Cố Thâm nữa.
Đêm hôm đó, Hàn Kỳ Âm lại mơ về Cố Thâm, cô mơ thấy ngón tay mình được lồng vào một chiếc nhẫn, cô mơ thấy bụng cô còn đang mang thai, cô mơ thấy mình đang mặc váy cưới, sau đó mọi thứ bỗng tối sầm...
Hàn Kỳ Âm mở mắt ra, mồ hôi đã tuôn ướt đẫm lưng áo, những hình ảnh đó là sao? Đó có phải là kí ức của cô hay không?
Ánh nắng ban mai chầm chậm xuất hiện, chiếu rọi. Hôm nay bầu trời cũng thật đẹp, Mộ Dung Nham đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, quần áo chú rể anh đã mặc, tiệc tùng đã được trang hoàng lộng lẫy, còn Hàn Kỳ Âm đang ngồi chờ trong phòng chờ cô dâu.
Tất nhiên cô không đồng ý, nhưng Mộ Dung Nham đã bảo bác sĩ tiêm cho cô một ít thuốc để đầu óc cô mập mờ không tỉnh táo, ngoan ngoãn nghe lời anh. Vì thế mà lúc Mộ Dung Nham đi vào nhìn thấy cô mặc váy cưới vô cùng xinh đẹp đã không kiềm lòng được mà ôm lấy cô, hôn lên phần bả vai trắng nõn,thủ thỉ vào tai cô
"Kỳ Âm...anh yêu em rất nhiều. Em sắp là vợ của anh rồi, là vợ của Mộ Dung Nham. "
Ánh mắt Hàn Kỳ Âm lờ đờ không nói gì, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi và lâng lâng không rõ là thật hay ảo. Lời nói của Mộ Dung Nham còn không nghe rõ ràng.
Mộ Dung Nham vuốt ve gương mặt của cô rồi hôn lên môi cô, Hàn Kỳ Âm không đẩy anh ra nhưng cũng không đáp lại, cô giống như một con búp bê vô hồn mặc cho anh làm gì thì làm.
Một lúc sau anh mới lưu luyến buông cô ra, đã đến giờ hành lễ. Anh ra ngoài trước, còn cô được người hầu của Mộ gia đỡ lấy, Hàn Kỳ Âm chầm chậm bước ra, Mộ Dung Nham đứng từ xa ngắm cô, trong lòng hạnh phúc vô chừng.
Anh đã đợi rất lâu, rất lâu mới có khoảnh khắc này.
Hàn Kỳ Âm được đưa đến trước mặt anh, cha xứ bắt đầu lên tiếng, Mộ Dung Nham nói đồng ý rồi đeo nhẫn vào ngón tay cho cô. Lúc này đến lượt Hàn Kỳ Âm, cha xứ lại hỏi
"Cô Hàn Kỳ Âm, cô có đồng ý lấy anh Mộ Dung Nham làm chồng không?"
Hàn Kỳ Âm đờ người ra không trả lời.
Cha xứ lại hỏi lại, ánh mắt cô hơi chuyển động nhìn vào mắt anh. Mộ Dung Nham vẫn tươi cười kiên nhẫn đợi câu trả lời, khi Hàn Kỳ Âm há miệng ra chuẩn bị nói thì cơn đau đầu lại ập đến.
"A!"
Cô hét lên rồi ôm lấy đầu, mi tâm cau chặt lại vì đau. Một loạt những hình ảnh lại hiện lên, ngôi biệt thự bị cháy rụi, cha mẹ cô nằm trong vũng máu, đêm hôm đó cô đã gặp Cố Thâm, trong kim tự tháp...ở Trung Đông, Ella..Tam giác vàng...những kỉ niệm giữa hai người bọn họ bắt đầu rõ ràng hơn, gương mặt đẹp như tạc cùng đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng mà lưu luyến nhìn cô
"Hàn Kỳ Âm...đừng rời xa tôi..."
"Hàn Kỳ Âm...đời này chỉ cho phép một mình em sinh con cho tôi...đời này tôi sẽ chỉ yêu một mình em..."
"Hàn Kỳ Âm... tôi sẽ bảo vệ em..."
"Anh yêu em...Một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý..."
Cô ngồi thụp xuống ôm lấy đầu, nước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt. Cô đẩy Mộ Dung Nham đang lo lắng ôm lấy mình ra, chạy ra khỏi nơi đó trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cô đã nhớ ra rồi, đã nhớ ra toàn bộ...rõ ràng..người đàn ông của cô, Cố Thâm của cô, lão đại của cô...sao cô lại có thể quên hắn được chứ...
"Cố Thâm..."
Đúng lúc này trên bầu trời xuất hiện ba chiếc trực thăng, kí hiệu sư tử đỏ trên đó vừa nhìn cô đã nhận ra ngay. Trực thăng chưa đáp xuống thì Hàn Kỳ Âm đã nhìn thấy một bóng hình cao lớn, bá đạo, mạnh mẽ tựa bầu trời. Hắn vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen, ánh mắt hổ phách gắt gao bao trọn lấy cô. Hàn Kỳ Âm dùng hết sức chạy đến để lao vào vòng tay hắn, cô nức nở gọi
"Lão đại..."
Mộ Dung Nham đứng trơ trọi nhìn cô mặc váy cưới chạy vào vòng tay của Cố Thâm, chiếc nhẫn cưới trong tay còn chưa kịp đeo vào giờ đây đã rơi xuống đất.
Hai năm không phải là quá lâu, nhưng đối với Cố Thâm dường như lại tựa như cả đời này.
Hắn siết chặt lấy eo cô đến mức như sắp gãy, hắn nâng khuôn mặt của cô lên nhìn kĩ, chạm vào đôi mắt long lanh đang đong đầy nước mắt đó, trong đôi mắt của hắn cũng rơi một giọt nước mắt, rơi xuống gò má của cô nóng hổi bỏng rát.
"Lão đại...Em đã về..."
Cố Thâm không chần chừ đặt môi mình xuống môi cô, nụ hôn của hắn vẫn cuồng bạo mạnh mẽ như ngày nào, thậm chí lúc này còn ngấu nghiến mạnh bạo hơn, không hề quan tâm đến ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh.
Hàn Kỳ Âm cũng vòng tay qua cổ hắn mãnh liệt đáp lại. Có hôn bao nhiêu cũng không thỏa nỗi nhớ của hai người lúc này, Cố Thâm vòng tay qua hông cô nâng người cô lên. Trái tim của hắn đã đóng băng giờ mới đập trở lại, phía sau là đám Tư Duệ, Mộ Dung Tuyết đứng bên cạnh Mạc Tư Huyền, hai tay dắt hai đứa nhỏ.
"Hàn Kỳ Âm...anh sẽ trừng phạt em thật nặng vì tội dám bỏ đi lâu như thế..."
Hàn Kỳ Âm mỉm cười hạnh phúc trong làm nước mắt, cô vuốt ve gương mặt của Cố Thâm, kề trán mình áp vào trán hắn
"Lão đại...em xin lỗi vì đã để anh đợi lâu đến thế...em thề sẽ không bao giờ rời xa anh nữa..."
"Em yêu anh."
Hai người bọn họ cùng nhau mỉm cười hạnh phúc, trên bầu trời từng cụm mây trắng đẹp đẽ lững lờ trôi. Mỗi câu chuyện tình yêu sẽ có người hạnh phúc, có người đau khổ, nhưng điều quan trọng là chúng ta dám yêu, dám đối mặt, và điều tuyệt vời nhất là được ở bên cạnh nhau suốt cuộc đời này...
p/s hơi dài ha nhưng Lim k muốn tách ra vì....lười...cái kết này đã happy chưa?😆❤❤
vẫn còn ngoại tr tiếp nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.