Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 37: Tâm tư của mỗi người




" Chuẩn bị vài bộ đồ."
Cố Thâm ra lệnh, Hàn Thước tinh ý hiểu ngay đồ ở đây là quần áo cho cô.
Hắn băng bó cho Hàn Kỳ Âm xong, nhắm mắt tựa người vào ghế đằng sau. Cô thấy thế cũng không dám hỏi thêm, trong đầu lại suy nghĩ về hai người đàn ông lạ mặt có vết xăm giống bọn người đã giết chết ba mẹ cô. Lại còn lời nói của bọn chúng... "Cố" mà bọn chúng nói đến...liệu có phải là Cố Thâm?
Hàn Kỳ Âm không chắc chắn, cô sợ nếu nói sai sự thật sẽ bị trừng phạt. Dù sao hắn cũng là lão đại của Cố gia, hôm nay hắn đã có một loạt hành động khác với ngày thường, không biết hắn đang nghĩ gì? Nếu trở về Cố gia, hắn có trừng phạt cô không?
Lúc cô bị tên Andrew bắt làm con tin, cô đã nghĩ đến hắn. Cô nghĩ rằng...nếu có hắn ở đây và cứu cô khỏi Andrew...
Ai ngờ ngay sau đó hắn đã thật sự xuất hiện, cô rất kinh ngạc không tin vào mắt mình, trong mắt Hàn Kỳ Âm lúc đó...chỉ nhìn thấy một mình hắn, lại còn nói rằng ngoài cô ra, không quan tâm đến ai khác...
Hàn Kỳ Âm ngẩng đầu nhìn gương mặt hắn ở gần bên cạnh, cánh tay hắn ôm chặt eo cô như tuyên bố quyền chiếm hữu, sự mạnh mẽ bá đạo của hắn khiến cô chẳng thể nào đoán được hắn có ý gì.
"Có điều gì muốn nói?"
Cố Thâm cất tiếng, nhưng hắn vẫn nhắm mắt.
Hàn Kỳ Âm mất vài giây mới hiểu hắn đang nói chuyện với mình, hắn không mở mắt ra mà vẫn cảm nhận được ư?
"Không...không có gì...lão đại, chuyện hôm nay...cảm ơn anh vì đã cứu tôi."
Cô vẫn quyết định chưa nói chuyện kia cho hắn biết.
Cố Thâm không đáp lời, cô tưởng hắn đang suy nghĩ điều gì đó nên không thèm để ý tới cô. Nhưng chỉ lát sau, hơi thở của hắn vang lên đều đều, hình như là hắn đã ngủ?
Bấy giờ cô mới nhớ đến vết thương lúc bị rắn cắn của hắn, về sau còn bị rơi xuống xoáy nước, không biết hắn đã khỏi hoàn toàn chưa?
Sự thật là độc bên trong Cố Thâm vẫn chưa tan hết hoàn toàn, nhưng điều này vốn dĩ chẳng thể nào ảnh hưởng được đến hắn. Trước lúc lên trực thăng tìm cô, Mạc Tư Huyền đã đưa hắn uống thuốc, nhờ vào thể lực hơn người, hắn hồi phục nhanh hơn người bình thường.
Nhưng sau khi cứu được cô, ôm cô trong ngực, hắn đột nhiên cảm thấy thật buồn ngủ. Thân thể mềm mại thơm tho bên cạnh khiến hắn thực sự rất thoải mái, bỗng nhiên rơi vào giấc ngủ lúc nào mà không biết.
Bình thường, khi có mệt mỏi đến đâu, hắn cũng đều không để lộ ra, cũng không hề ngủ trước mặt người khác. Vậy mà hôm nay khi ôm Hàn Kỳ Âm trong lòng, hắn lại có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say...
Hàn Kỳ Âm quan sát sắc mặt hắn, da mặt hồng hào, không có vẻ gì là bị bệnh. Có lẽ đám Tư Duệ đã hóa giải hết độc tố trong người hắn rồi. Chiếc trực thăng thỉnh thoảng lắc lư nhẹ, cô sợ hắn thức giấc, bèn để đầu hắn tựa vào vai mình.
Hàn Kỳ Âm nhìn dáng vẻ Cố Thâm ngủ say mà sao cô vẫn cảm nhận hắn thật lạnh lùng. Một người đàn ông như hắn...giống như là rượu, mạnh và nguy hiểm....ở bên cạnh hắn, cô buộc phải làm theo ý hắn, không có quyền từ chối.
Chiếc trực thăng cứ thế bay thẳng về Cố gia, mang theo tâm tư của cô cả chặng đường...
*
*
*
Mộ Dung Tuyết không biết đã lái xe bao lâu, cô ta ban đầu thì phóng rất nhanh. Nhưng sau đó vì nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, nên chỉ có thể đi chậm lại. Cô ta cũng không quan tâm rằng đây là đâu, chỉ cần không ra khỏi nước Nga, thì vẫn thuộc phạm vi của Mộ gia.
Cái tát của Mộ Vinh rất mạnh, nó khiến cho một bên mặt cô đỏ bừng đau rát, đây cũng là lần đầu tiên ông đánh cô, bình thường Mộ Dung Tuyết cái gì cũng nghe theo ý ông, cả kể bỏ cả ước mơ của mình để học kinh doanh, điều hành Mộ gia thay cho Mộ Dung Nham.
Chưa một lần trong cuộc đời cô thấy hối hận vì sinh ra trong gia đình quyền quý, đức cao vọng trọng như gia tộc họ Mộ. Nhưng lúc này cô ước gì mình chỉ là một người bình thường, không phải là tiểu thư của Mộ gia, đi đến đâu cũng phải kìm nén, rồi giữ thể diện.
Nước mắt từng giọt lăn xuống gương mặt xinh đẹp của Mộ Dung Tuyết. Đến cả tình yêu, cô cũng chả có nổi lấy một người yêu thương mình thật lòng, họ chỉ nhắm vào tài sản và danh vọng của Mộ gia...
Tại sao?
Chẳng lẽ đây là cái giá của giàu sang phú quý?
Nó bắt buộc phải đánh đổi bằng sự tự do hay sao?
Mộ Dung Tuyết cho xe dừng lại bên cạnh con sông Moscow, phía không xa là nhà thờ Chúa cứu thế tráng lệ và cung điện Kremlin.
Mặt nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, xung quanh vang lên tiếng ồn ào cười nói của khách du lịch, họ nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp bước xuống xe rồi ngồi gục xuống khóc, nhưng không có bất cứ ai dám lại gần...
Đây là hình ảnh cung điện Kremlin và nhà thờ Chúa cứu thế tại Moscow nhé các ty^^
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1735893/episode-images/1610882210157.jpg-original600webp?sign=5721960c6c84449ea2c64e03bcc67af1&t=6080bc80)
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1735893/episode-images/1610882227924.jpg-original600webp?sign=3a7d874c04514f36447c0da5fd1df67e&t=6080bc80)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.