Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 38: Trở về Cố gia



Khóc chán chê, Mộ Dung Tuyết khịt mũi một cái rồi quệt nước mắt đứng dậy, trở lại là một cô gái lạnh lùng, kiêu ngạo.

Sự cũng đã rồi, có khóc cũng không thay đổi được gì, chi bằng bây giờ tiếp tục đứng lên sống tiếp, đấu tranh cho tương lai của chính mình.

Trong đầu Mộ Dung Tuyết manh nha một suy nghĩ, rồi nó dần trở nên rõ ràng và kiên định hơn.

Cô bước vào xe ô tô. Một cô gái khóc chán chê, ngược lại với vẻ buồn rầu nhếch nhác sau khi khóc, cô còn tỏa sáng hơn, trong đôi mắt long lanh không còn lại vẻ yếu mềm nữa, thay vào đó là sự tự tin thu hút bẩm sinh.

Mộ Dung Tuyết vuốt lại mái tóc dài bị rối, chỉnh trang lại chiếc váy. Lúc lên xe thì đúng lúc Mộ Dung Nham gọi đến, thực ra là anh đã gọi liên tiếp, nhưng cô không chịu bắt máy.

Cô thở dài một hơi rồi mở thiết bị lên, ngay lập tức giọng của Mộ Dung Nham vang lên sốt sắng

"Dung Tuyết! Em đang ở đâu vậy?!"

"Có chuyện gì vậy?" Giọng cô lạnh nhạt.

"Mau đến bệnh viện. Cha bị em làm cho tức đến nỗi phải nhập viện rồi."

Mộ Dung Nham phải lấy lí do là ông Mộ nằm viện ra, bởi vì anh biết bây giờ có lôi cô về thì cô cũng không về.

Quả nhiên Mộ Dung Tuyết đã lo lắng

"Ông ấy có sao không?"

Dù vừa bị Mộ Vinh tát cho một cái rất đau, nhưng ông vẫn là cha của cô.

"Không sao."

Mộ Dung Tuyết thầm thở phào, không sao là tốt, bây giờ nếu ông nhìn thấy cô e rằng sẽ càng tức giận hơn. Chi bằng để về sau hẵng nói chuyện.

"Anh. Tạm thời em sẽ không quay về Mộ gia, đợi cha nguôi giận, em sẽ chính thức nói chuyện với cha. Anh yên tâm."

"Còn nữa...em xin lỗi về chuyện của Hàn Kỳ Âm..." Mộ Dung Tuyết nói.

Mộ Dung Nham ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô mở miệng ra xin lỗi anh, bình thường cô đều rất cứng đầu và lạnh nhạt với anh. Trong lòng Mộ Dung Nham chợt thấy Mộ Dung Tuyết khác hẳn với ngày thường

" Dung Tuyết. Có chuyện gì vậy? "

"Không có gì đâu."

Cô nói xong liền tắt máy, Mộ Dung Nham gọi lại nhưng tín hiệu không liên lạc được.

Anh thở dài, thật ra anh biết Mộ Dung Tuyết vốn không thích quản lí Mộ gia, lúc đó anh ăn chơi bên ngoài, để công việc cho cô, thân là một người anh trai, anh cũng thấy có lỗi với cô. Còn bây giờ, anh đã nghĩ thông suốt và quyết định sẽ chính thức tiếp quản Mộ gia thay cho Mộ Vinh và Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Nham lấy một điếu thuốc lá ra rồi châm lửa hút, làn khói mờ ảo bao quanh gương mặt điển trai, nhắm mắt lại chậm rãi tựa người vào ghế, trong đầu lại hiện lên hình ảnh gương mặt xinh đẹp của một người con gái...

*

*

*

Mạc Tư Huyền ở trên trực thăng, theo lời của Cố Thâm, điều tra về chuyện của Nam Huyền Dạ, đồng thời cả các nhánh nhỏ của Chu gia.

Sau khi giết chết Chu Nham, một số đã nhập dưới quyền kiểm soát của Cố gia, còn lại một số gia tộc nhỏ lẻ vẫn còn chống đối. Nam Huyền Dạ sau chuyện này mất tăm mất tích, Cố Thâm thì bị thương nên mấy ngày công việc chất cao như núi chờ hắn giải quyết.

Để có một Cố gia mạnh mẽ và quản lí chặt chẽ được như ngày hôm nay là nhờ vào Cố Thâm. Hắn cần phải có cái nhìn tổng thể bao quát tất cả để giải quyết câc vấn đề phát sinh, đồng thời phát triển công nghệ, điều hành hoạt động mua bán vũ khí, giám sát từng việc dù chỉ là nhỏ nhất. Hắn đều phải nắm hết tất cả trong lòng bàn tay, vì thế mà chỉ cần một ngày hắn bị thương thôi, đã có quá nhiều vấn đề rồi.

Có thể nói Cố Thâm giống như đầu não của Cố gia, trách nhiệm hắn mang trên vai rất lớn. Ở trong giới hắc đạo, mỗi một giây mỗi phút đều có thể bị nhăm nhe, nên không bao giờ được lơ là, mỗi ngày hắn đều phải mạnh hơn, đều phải giải quyết nhiều việc hơn. Nhưng bao nhiêu năm qua, chưa có ai từng thấy hắn lộ ra vẻ mặt mệt mỏi và than vãn.

Sau khi trở về Cố gia, việc đầu tiên mà Cố Thâm làm là ngồi trong phòng họp cả giờ đồng hồ với đám Mạc Tư Huyền. Hắn cần phải nhanh chóng giải quyết nốt các gia tộc nhỏ còn chống đối, còn các gia tộc còn lại đã quy phục thì phải đưa người của hắn vào trực tiếp quản lí.

"Không ngờ phạm vi của Chu gia rộng hơn chúng ta tưởng." Mạc Tư Huyền đọc báo cáo rồi nói.

Cố Thâm ngồi giữa căn phòng xa hoa rộng lớn, ánh sáng mặt trời từ ô cửa đằng sau phản chiếu bóng lưng rắn chắc mạnh mẽ, áo sơ mi đen càng làm hắn thêm tư vị nguy hiểm. Còn gương mặt hắn bị khuất sáng nên không thấy rõ ràng, chỉ có đôi mắt màu hổ phách còn lóe sáng hơn cả ánh mặt trời.

"Lão đại. Trong đó có một gia tộc đứng đầu trong số bọn chúng. Đó là Bạch gia, đứng đầu là Bạch Hàn Lãnh, ông ta muốn đưa ra một giao dịch với chúng ta."

Mạc Tư Huyền nói.

Bạch gia là gia tộc đứng đầu trong số các gia tộc còn chống đối Cố Thâm. Thời gian đầu Bạch gia còn giết mất mấy thuộc hạ của hắn khi hắn đưa người đến, nhưng sau đó ông ta lại muốn hòa giải và đưa ra yêu cầu.

"Yêu cầu gì? "

"Ông ta muốn đích thân lão đại đến thương thảo lần này."