Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 73: Vốn dĩ hắn chẳng thể nào thay đổi




Tâm trí của hắn lúc đó đã đặt toàn bộ ở câu nói đó.
Nhưng năng lực lí giải của hắn khác hẳn người bình thường. Thích mà hắn nghĩ ở đây, giống như là bọn Tư Duệ tin tưởng hắn, trong thế giới của hắn, trước giờ không hề có thích hay yêu.
Chỉ có máu và lợi ích.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người nói thích mình, trước đây có rất nhiều cô gái từng nói như vậy bằng bộ dạng ngả ngớn, hắn lại càng thêm ác cảm. Chỉ có lần này nghe thấy Hàn Kỳ Âm nói, hắn lại nghĩ khác.
Có thể ngay từ lúc cô lao ra đỡ đạn cho hắn, còn cả lúc cô run sợ nhưng vẫn cố gắng kiềm chế trước họng súng lạnh lẽo mà hắn giơ ra, ánh mắt giống như con ngựa bất kham. Ít nhất hắn còn thấy cô không hề giả tạo như đám người kia.
Thật may cho Thẩm Hạo, nếu như Hàn Kỳ Âm mà đi theo anh ta, hắn đảm bảo sẽ bắn chết Thẩm Hạo và đưa cô về hung hăng trừng trị.
"Anh ta còn muốn đưa em đi?"
Cố Thâm hạ giọng nói.
"Không..."
Hàn Kỳ Âm gấp gáp từ chối. hắn còn biết cả chuyện này sao?
Rốt cuộc Cố Thâm là thần thánh phương nào...
"Tôi đã từ chối anh ấy rồi. Tôi sẽ không đi đâu cả, tôi chỉ ở bên cạnh anh thôi."
Cô vội vàng giải thích.
"Hừ."
Cố Thâm hừ lạnh một tiếng, biểu cảm có vẻ vẫn chưa hài lòng lắm.
Hàn Kỳ Âm sợ hắn sẽ không tha cho Thẩm Hạo, lại không biết làm thế nào cho hắn vui, chỉ gấp gáp ôm lấy hắn cầu xin
"Lão đại...anh tin tôi đi mà, tôi sẽ không bao giờ rời xa anh đâu. Mong anh có thể tha cho anh ấy được không?"
Cố Thâm nghe xong có vẻ dịu đi đôi chút, nhưng hắn vẫn chưa chịu trả lời. Hàn Kỳ Âm càng cuống, cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn hơn...
"Lão đại..."
"Thành ý của em đâu?"
Cố Thâm lạnh nhạt nhắc nhở cô
Gò má cô tức thì đỏ bừng lên, đôi môi nhỏ nhắn mềm mại chậm rãi lại gần đôi môi của hắn, hàng mi dày hơi run rẩy, nhẹ chạm vào hắn như chuồn chuồn đậu nước, sau đó nhanh chóng lui ra, quay đầu sang một bên không dám nhìn hắn. Cô ngượng đến nỗi cả mang tai cũng đều đỏ lên.
"Không tính." Giọng hắn hờ hững.
"..."
Hàn Kỳ Âm đành phải một lần nữa 'thể hiện thành ý' của mình với hắn, nhìn Cố Thâm rất nghiêm túc, thậm chí còn không đỏ mặt, trái ngược hoàn toàn với cô.
Lần này, môi cô chạm vào môi hắn lâu hơn một chút, đang định lùi ra thì bất ngờ một tay Cố Thâm di chuyển lên gáy cô giữ chặt, từ bị động sang chủ động tách hai hàm răng của Hàn Kỳ Âm, thuận lợi đưa lưỡi vào.
"Ưm..."
Môi lưỡi lại tiếp tục dây dưa, tiếng rên rỉ đứt quãng của cô cùng bầu không khí nóng bỏng bao quanh hai người, dường như cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, hắn mới buông cô ra...
"Lão đại...anh lừa tôi."
Hàn Kỳ Âm thở hổn hển nói.
Cố Thâm còn liếm môi một cái, bá đạo nói
"Chỉ cần tôi muốn."
Đây rõ ràng là ức hiếp người quá đáng mà...
"Vậy...anh có thể tha thứ cho anh ấy chứ...?"
Hàn Kỳ Âm tất nhiên không quên mục đích của mình, không nhắc còn đỡ, vừa nhắc tới Thẩm Hạo, mặt Cố Thâm đã lạnh hẳn đi.
"Còn tùy."
Tùy? Tùy cái gì??
Cố Thâm bế cô xuống rồi ôm eo đi ra, bị bất ngờ nên Hàn Kỳ Âm không kịp chỉnh lại đầu tóc, quần áo xộc xệch trên người, đặc biệt là đôi môi sưng đỏ cùng gương mặt ngượng ngùng.
Ánh mắt từ thuộc hạ Cố Thâm lúc nhìn thấy cô thì vô cùng khó tả, còn gương mặt hắn thì thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Cố Thâm vừa ôm eo cô vừa nghĩ rằng có lẽ nên để cô ở cùng mình, để tối đến hắn đỡ phải sang phòng cô. Cố Thâm ghét phải lãng phí thời gian, khi đến một căn phòng to lớn, nhìn rất xa hoa và đẹp đẽ hắn lại đưa cô vào cùng. Hàn Kỳ Âm rất vui khi thấy căn phòng này, nó phải to gấp ba lần phòng ở biệt thự bên Trung Quốc, không nhịn được mà đi xem xét xung quanh
"Lão đại...đây là phòng tôi sao?"
"Không."
Câu trả lời của Cố Thâm rõ ràng thành công cắt đứt niềm vui của cô.
"Thế..."
"Đây là phòng tôi."
"Vậy tôi ở đâu?"
Hàn Kỳ Âm xịu xuống hỏi hắn, phòng hắn mà hắn còn dắt cô vào làm gì?
"Em ở cùng tôi."
Cố Thâm nói một cách vô cùng thản nhiên.
"Ở...ở chung sao...?!"
Ôi trời! Hắn vừa nói gì vậy? Mong là cô vừa nghe lầm...
"Em không nghe lầm."
Cố Thâm như đọc được suy nghĩ của cô, nói.
"Nhưng..."
"Tôi không muốn phải tốn thời gian qua phòng em mỗi khi tôi ngủ."
Lí do mà Cố Thâm đưa ra dường như rất hợp lí, nhưng ở chung phòng với ngủ chúng giường vốn dĩ không giống nhau!
Nếu hắn và cô ở chung, thì cô sẽ không còn bất cứ không gian riêng tư nào nữa, còn bị cả ánh mắt soi mói từ người khác, nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy không hề dễ chịu chút nào.
"Lão đại. Tôi không muốn ở chung."
Hàn Kỳ Âm nhìn vào mắt Cố Thâm, lời nói ra giống như đàn gảy tai trâu, châu chấu đá xe, vốn không thể khiến hắn thay đổi ý định.
"Quyết định như vậy đi."
"Còn nữa, từ bây giờ, tôi sẽ bảo nhà bếp nấu cháo cho em, không được ăn cái gì khác."
Cố Thâm nói xong, trước khi đi còn cố tình 'dặn dò' cô
"Nếu để tôi biết được, em lén làm gì đó, thì xem tôi trừng phạt em thế nào."
Hàn Kỳ Âm nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn rời đi, hắn còn không cho cô thời gian phản kháng đã quyết định, ở đây là Cố gia, người của Cố Thâm ở khắp mọi nơi, làm sao mà cô có thể làm gì khác...
Rõ ràng vừa mới quyết định sẽ thử tin tưởng hắn một lần, nhưng tính cách bá đạo độc tài này, vốn dĩ chẳng thể nào thay đổi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.