Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 74: Cuộc gặp ở nhà tù



Cô ngồi lên tấm giường lớn, trong phòng giờ đây chỉ còn lại một mình Hàn Kỳ Âm. Thở dài ngao ngán, Cố Thâm không biết là đi đâu, mà có khi ăn cháo cũng tốt, vết thương cần phải lành nhanh chóng để còn tham gia huấn luyện với Tư Duệ và Mạc Tư Huyền, không biết bọn họ có chịu dạy cô không nữa...

Ngó ra ngoài cửa sổ, phong cảnh bên ngoài khiến cô muốn ra khỏi đây để đi thăm thú ngay lập tức, nhưng mà muốn ra ngoài, cô lại phải xin phép Cố Thâm, từ khi đồng ý ở bên cạnh hắn là Hàn Kỳ Âm đã mất tất cả tự do rồi.

*

*

*

Nói thật thì Tư Duệ đang cảm thấy khó chịu đến phát điên lên được. Còn Mạc Tư Huyền ở bên cạnh vẫn là vẻ mặt lanh tanh như không hề biết gì. Nhắc mới nhớ, chuyện lão đại ở cùng phòng với Hàn Kỳ Âm hôm qua, hình như Mạc Tư Huyền biết mà lại giấu không nói cho anh ta.

"Tư Huyền. Cậu là người thân cận nhất với lão đại, chuyện của Hàn Kỳ Âm, là sao vậy?"

"Ý cậu là gì?"

"Thì tự nhiên lão đại lại công nhận cô ta! Hôm qua lão đại còn nhờ tôi với cậu huấn luyện cô ta đấy!"

Tư Duệ gắt gỏng nói, đến nước này mà Mạc Tư Huyền còn bình tĩnh được.

"Thế à."

Mạc Tư Huyền bỉnh thản nói.

"Cái gì mà thế à? Sao cậu có thể bình thản như vậy chứ? Tôi còn chưa nói đến việc cậu giấu tôi về việc lão đại ở cùng với cô ta đâu đấy."

"Thế cậu muốn tôi phải làm thế nào?"

"Cậu...Hừ! Tóm chung là tôi không muốn nhìn thấy cô ta! Việc lão đại nhờ, tôi không làm đâu!"

"Cậu có thể chống đối sao?"

Tư Duệ tất nhiên là không thể, cho nên anh ta mới tức giận như thế

"Tóm chung là tôi sẽ không huấn luyện cho cô ta đâu. Cho dù có làm, thì tôi cũng sẽ khiến cô ta phải khốn khổ!"

Nói xong, anh ta hậm hực rời đi. Mạc Tư Huyền trông theo hình bóng Tư Duệ dần đi khuất, đôi lông mày cuối cùng cũng hơi nhíu lại, đôi mắt sau cặp kính tức thì trở nên lạnh lùng. Một lúc sau, anh ta lại khôi phục dáng vẻ bình thản ban đầu, ung dung rời đi.

Cố Thâm đi đến nhà tù giam giữ bọn cướp biển và khủng bố. Mạc Tư Huyền đi đằng sau hắn, gương mặt hắn vô cùng lạnh lùng.

Vừa nhìn thấy Cố Thâm, bọn cướp biển đã cảm thấy hắn khác lạ so với đám cảnh sát lúc nãy, trông hắn không khác gì như tula từ địa ngục lên, trong đó có một tên còn cứng mồm nói

"Thả bọn tao ra!"

Hắn không thèm trả lời, Mạc Tư Huyền đứng ở đằng sau hắn nhỏ giọng nói

"Lão đại. Nhìn dáng vẻ bọn chúng, khả năng giết người của chúng ta không lớn."

Thuộc hạ của Cố Thâm được huấn luyện cặn kẽ, còn bọn cướp trước mặt nhìn tới nhìn lui không thể nào so sánh với thuộc hạ của hắn được.

Hắn vẫn muốn gặp để xác định rõ ràng chuyện này.

Hắn đã trao đổi với Salim, hành tung của bọn chúng rất khó đoán, dù chỉ là cướp biển nhưng tần suất hoạt động dày đặc. Đằng sau bọn cướp biển là bọn khủng bố, bọn chúng bắt gặp ánh mắt của Cố Thâm thì né tránh không dám nhìn, hành động đó đều lọt vào mắt hắn. Cố Thâm nhếch môi lạnh lẽo, muốn ẩn nấp đằng sau để hắn không phát giác ra sao?

"Lôi tên ở đằng sau kia ra đây."

Cố Thâm liếc mắt qua một tên hói đầu ngồi ở góc trong cùng, thân hình hắn cao to vạm vỡ, gương mặt dữ tợn.

Mạc Tư Huyền ra hiệu, tên hói đầu ngay lập tức bị đưa ra đứng trước mặt Cố Thâm.

Đối diện với Cố Thâm, hắn không có vẻ gì là sợ hãi, hắn còn cao hơn Cố Thâm một chút, tròng mắt màu đen, là người Châu Á.

"Cắt một ngón tay của hắn đi cho ta."

Cố Thâm tàn nhẫn ra lệnh, tất cả những người ở đó đều hít một ngụm khí lạnh, tên đầu hói cũng vô cùng sửng sốt, hai tên thuộc hạ của hắn bên cạnh y lệnh ghì tên đầu hói xuống, ép hắn giơ bàn tay ra, giữ chặt rồi nhanh như cắt hạ con dao sắc bén xuống chặt đứt ngón cái của hắn.

Máu tức thì bắn phụt ra, ngón tay đỏ máu của hắn nằm im một bên, nhưng gương mặt hắn lại không có chút biểu cảm, còn không phát ra tiếng kêu nào, giống như là người vừa mất một ngón tay không phải là hắn.

"Tiếp tục."

Cố Thâm lại ra lệnh, lần này lừa ngón giữa, tên đầu hói vẫn y như cũ, không hề kêu van.

Mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi tất cả những người có mặt ở đó, bọn cướp biển mặt cắt không còn giọt máu nào nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng cái mà bọn họ kinh ngạc chính là tên đầu hói. hắn bị chặt hai ngón tay mà vẫn bình thản như không có chuyện gì.

Ánh mắt Cố Thâm vô cùng lạnh lẽo, cứ cho là sức chịu đựng của tên đầu hói tốt đi chăng nữa thì người bình thường cũng phải cau mày, toát mồ hôi. Ở đây thì tên này lại không hề có bất cứ biểu hiện nào.

"Tên kia. Lôi ra đây cho ta."

Hắn chỉ vào một tên khủng bố ở một góc khác, tên này thì gầy hơn, bị điểm mặt, ánh mắt sắc lạnh lườm Cố Thâm.

"Móc mắt ra."

Lại một mệnh lệnh vô cùng tàn nhẫn từ Cố Thâm. Nghe xong ai nấy cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, tên gầy cũng không kiềm ché được mà hỏi

"Mày muốn gì? Có giỏi thì giết bọn tao đi!"

Đôi môi Cố Thâm nhếch lên băng lãnh

"Nhưng đáng tiếc, bọn mày không được phép chết."

"Nói. Ai đứng sau bọn mày?"

Cố Thâm lạnh lùng hỏi, nhưng đáp lại hắn lại là cái nhếch mép khinh bỉ của tên gầy.

Không khí xung quanh như đặc quánh lại, Mạc Tư Huyền biết Cố Thâm đang tức giận, tiếng kêu thảm thiết của tên gầy vang lên, máu từ hốc mắt của hắn tuôn ra khiến ai nhìn cũng phải rùng mình khiếp sợ. Mấy tên cướp biển kia lần đầu tiên chứng kiến thủ đoạn tra tấn tàn nhẫn như vậy, bây giờ chỉ dám ngồi co rúm một góc không dám nhìn.

"Mày có chịu nói không?"

Mạc Tư Huyền thay Cố Thâm hỏi, tên gầy nhếch môi run rẩy, gương mặt hắn trắng bệch, chỉ thốt ra một câu

"Typhon bất diệt..." rồi cắn lưỡi tự tử, mấy tên còn lại giống như được ra lệnh, cũng đồng loạt cắn lưỡi chết.