Người trưởng lão kia lại không nhanh không chậm nói:
- Thiệu Uyên công tử, bản thân ngươi xuất thân tán tu, cũng không phải dòng chính của Vĩnh Hằng Thánh Địa. Dùng thiên phú của ngươi, chắc hẳn cũng không ham truyền thừa gì của Thánh Địa. Nói sau, Vĩnh Hằng Thánh Địa đối với người từ bên ngoài đến như ngươi, thật có thể trăm phần trăm tín nhiệm sao? Ngày khác sẽ giao vị trí người nối nghiệp Vĩnh Hằng Thánh Địa cho ngươi sao?
- Người, tổng cần vì mình. Thiệu Uyên công tử vì Vĩnh Hằng Thánh Địa nhiều lần lập đại công. Vĩnh Hằng Thánh Địa đối với Thiệu Uyên công tử lại làm cái gì?
Người trưởng lão này, khẩu tài xác thực rất tốt. Mỗi một câu, đều có thể bắt lấy trọng điểm, đều có thể đánh trúng địa phương mẫn cảm.
Nếu như Giang Trần là thiên tài bình thường, bị những lời này khuyên bảo, mặc dù nội tâm không sinh ra biến hóa rõ ràng, cũng sẽ xuất hiện một chút tính toán nhỏ nhặt.
Bất quá, Giang Trần hắn, hoàn toàn không phải loại tầm thường.
Phen khuyên bảo này, Giang Trần chẳng những không có tâm động, ngược lại coi là chê cười, hai mắt thú vị nhìn chằm chằm vào người kia.
- Ta với Hạ Hầu gia tộc các ngươi, coi như là tử địch rồi. Chẳng lẽ Tiêu Dao Hầu các ngươi, không ghi hận ta sao?
Giang Trần cười hỏi.
- Không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Thiệu Uyên công tử, hiện tại toàn bộ Vĩnh Hằng Thần Quốc, có thể chế tạo phiền toái cho Vĩnh Hằng Thánh Địa, cũng chỉ có Hạ Hầu gia tộc chúng ta. Nếu như Hạ Hầu gia tộc bị diệt, Vĩnh Hằng Thánh Địa nhất thống, tư thái của bọn hắn, nhất định sẽ biến hóa. Ngươi có thể xác định, Thiệu công tử ngươi nhất định sẽ là thiên tài độc tôn của Vĩnh Hằng Thánh Địa sao? Tài nguyên tốt nhất của Vĩnh Hằng Thánh Địa, nhất định sẽ nện ở trên đầu ngươi sao?
- Tốt một câu không có địch nhân vĩnh viễn. Xem ra, lần này Hạ Hầu gia tộc ngươi, thành ý thật đúng là rất đầy đủ.
- Đúng đúng, Hạ Hầu gia tộc ta, tuyệt đối là thành ý mười phần. Chỉ cần Thiệu Uyên công tử mở miệng, ngươi muốn cái gì, Hạ Hầu gia tộc ta cho cái đó.
- Thật sao?
Giang Trần cười cười.
- Nếu ta muốn thủ cấp của Tiêu Dao Hầu, các ngươi cho sao?
Nụ cười trên mặt trưởng lão kia đột nhiên cứng lại, đồng tử kịch liệt co rút, trầm giọng nói:
- Thiệu Uyên công tử, ngươi đây là cần gì chứ?
- Ngươi nói cần gì chứ?
Giang Trần nhàn nhạt hỏi lại.
- Ngươi vì Vĩnh Hằng Thánh Địa xuất lực, nên làm và không nên làm, cũng đã làm được. Lúc này, chẳng lẽ không vì mình làm một chút lựa chọn sao? Chẳng lẽ, ngươi cam nguyện giúp Thánh Địa đánh tan Hạ Hầu gia tộc, sau đó tất cả bảo vật của Hạ Hầu gia tộc, toàn bộ sung công? Cũng không nguyện ý vì mình tranh thủ một chút lợi ích sao?
- Ha ha, ta cần lợi ích, sẽ bằng thủ đoạn của mình đi tranh thủ. Ngươi trở về nói cho Tiêu Dao Hầu, bất kể là uy bức lợi dụ, đối với ta mà nói, đều là phù vân.
- Thiệu Uyên công tử...
Sắc mặt của Giang Trần trầm xuống:
- Nói đến thế thôi! Lúc này đây, tha cho ngươi một mạng, nhanh chóng chạy trở về, nói cho Tiêu Dao Hầu, đồ vật của Hạ Hầu gia tộc, tạm thời gởi ở Hạ Hầu gia tộc, sau đó, ta tự đi lấy, không cần hắn xum xoe đưa tiễn.
Cùng Hạ Hầu gia tộc, Giang Trần là tuyệt đối không có bất kỳ ý hoà giải. Muốn Giang Trần hắn phóng nước Hạ Hầu gia tộc, đó là tuyệt đối không có khả năng.
Người trưởng lão kia thấy thái độ của Giang Trần kiên quyết như thế, cũng ai thán một tiếng, xám xịt rời đi.
Sứ giả của Hạ Hầu gia tộc còn không có ly khai bao lâu, liền có người của Vĩnh Hằng Thánh Địa đến.
Hiển nhiên, tuy Hạ Hầu gia tộc rất che giấu, nhưng vẫn không thể nào tránh được tai mắt của Thánh Địa.
- Thiệu Uyên công tử, phụng lệnh của Đại Thánh Chủ, đặc biệt mời Thiệu Uyên công tử đến thương nghị chuyện quan trọng.
Giang Trần cười ha ha, biết rõ lúc này, tuyệt đối không thể làm bên trong ngờ vực vô căn cứ, lập tức gật đầu:
- Đi thôi. Ngôn Tình Hài
Quả nhiên, Đại Thánh Chủ đã biết rõ sự tình tộc lão của Hạ Hầu gia tộc tìm Giang Trần.
Nghe Giang Trần chủ động nói việc này, Đại Thánh Chủ cũng có chút ngoài ý muốn, bất quá, Đại Thánh Chủ lập tức thở dài nói:
- Hạ Hầu gia tộc vùng vẫy giãy chết, rõ ràng còn muốn dùng loại thủ đoạn này, châm ngòi quan hệ giữa ta và ngươi. Thiệu Uyên, bổn tọa đối với ngươi, là tuyệt đối tín nhiệm. Nếu như ngươi tiếp nhận thiện ý của Hạ Hầu gia tộc, năm đó cũng sẽ không gia nhập Thánh Địa. Bổn tọa bảo ngươi tới, tuyệt đối không phải kiểm tra ngươi, mà là vì để bảo hộ ngươi.
- Bảo hộ?
Giang Trần có chút khó hiểu.
- Ngươi gần đây danh tiếng chính thịnh, đã thành một khối chiêu bài của Thánh địa. Đồng thời, phương diện địch nhân, cũng sẽ xem ngươi là đinh trong mắt. Trưởng lão của Hạ Hầu gia tộc một mình gặp ngươi, nhìn như cùng ngươi giao dịch, nhưng chính thức là kế sách châm ngòi ly gián. Có lẽ bọn hắn sớm đã biết rõ không thu mua được ngươi, nhưng có thể mượn cơ hội này bôi đen ngươi, để cho Thánh Địa nghi kỵ ngươi, khiến người khác nghi kỵ ngươi. Chỉ cần chúng ta xuất hiện vết rách, không thể đoàn kết nhất trí, đối với Hạ Hầu gia tộc mà nói, là cơ hội.
Đại Thánh Chủ giải thích như vậy, Giang Trần lại như có điều suy nghĩ.
- Đại Thánh Chủ, ngài yên tâm, cho dù Hạ Hầu gia tộc đưa đến tất cả bảo vật, phóng ở trước mặt ta, ta cũng sẽ không dao động nửa bước. Ta cùng với Hạ Hầu gia tộc, bất cộng đái thiên.
Nghe được Giang Trần cam đoan như vậy, khẩu khí kiên quyết như thế, Đại Thánh Chủ cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm. Tuy nàng nói sẽ không nghi kỵ, nhưng mà trong đầu, vẫn hơi có chút lo lắng.
Dù sao, người trẻ tuổi này danh tiếng quá thịnh rồi, mà thời gian hắn gia nhập Thánh Địa, lại ngắn ngủi như vậy. Vạn nhất hắn bị lợi ích của Hạ Hầu gia tộc thuyết phục thì sao?
Hiển nhiên, người trẻ tuổi này, so với Đại Thánh Chủ nàng tưởng tượng còn kiên định hơn nhiều.
Người ta đã nói như thế, Đại Thánh Chủ cũng hiểu được, nếu như mình quá keo kiệt, thì có chút không thể nào nói nổi.
Lập tức trấn an nói:
- Thiệu Uyên, chỉ cần công phá Hạ Hầu gia tộc, ngươi cùng Chu Tước Thần Cầm có công đầu. Đến lúc đó, phủ kho của Hạ Hầu gia tộc, tùy ý ngươi chọn lựa trước một bộ phận, coi như phần thuởng của ngươi, như thế nào?
Bất luận ngôn ngữ trấn an gì, đều không bằng ban thưởng trực tiếp như vậy. Loại hứa hẹn này, lập tức để cho con mắt của Giang Trần sáng ngời, hắn biết rõ, cái này ý vị như thế nào.
- Đại Thánh Chủ ưu ái như thế, Thiệu Uyên ta liền cung kính không bằng tuân mệnh.
Nếu như là Đại Thánh Chủ chính miệng đồng ý, Giang Trần còn tin được.
...
Người trưởng lão kia xám xịt về tới gia tộc.
Tiêu Dao Hầu thấy hắn tay không mà về, biết rõ đàm phán hơn phân nửa đã thất bại.
- Hầu gia, tiểu tử Thiệu Uyên kia, quả thực là vừa thối lại vừa cứng, căn bản bất cận nhân tình. Thuộc hạ hổ thẹn, thuộc hạ vô năng a.
Tiêu Dao Hầu lạnh lùng cười cười:
- Mà thôi, nếu như Thiệu Uyên này nhẹ nhõm bị thu mua như thế, bản hầu ngược lại sẽ xem thường hắn.