- Sau này…
Trên mặt La Nhã lộ ra một nụ cười vừa đắc ý lại đau buồn.
- Mẹ sẽ để cô ta sống tốt hay sao? Cô ta khiến mẹ mất đi người chồng, mẹ muốn cô ta phải nếm trải mùi vị mất đi đứa con gái, dựa vào cái gì mà trên thế giới này chỉ có mình mẹ là cô đơn chiếc bóng, mỗi ngày đều trôi qua trong sợ nhớ thương? Cô ta không phải tự cho mình thông minh đem Đường Lạc Lạc đưa đi sao, mẹ liền chiều theo ý cô ta, mẹ đưa cho Đường gia một số tiền, đem giấu bọn họ đi.
Chuyện đã đến bước này, tình hình đại khái, Mặc Tây Thành cũng hiểu rõ chín phần mười, sau đó Mặc Như Nguyệt mỗi ngày đều trôi qua trong sự đau khổ nhớ nhung con gái, mà Đường Lạc Lạc được Đường gia nhận nuôi, cũng sống không vui vẻ gì.
Mặc Như Nguyệt nhớ con gái, sau khi sóng gió đã qua, tìm kiếm tung tích của con gái, không có bất gì tin tức gì, vì để an ủi bản thân, nhận nuôi một con gái nuôi, cũng chính là Mặc Lan hiện giờ.
- Nhưng mà, mẹ tại sao lại làm chủ để Mặc Thiệu Đình cưới Đường Lạc Lạc, mẹ không phải hận cô ấy sao? Đợi đã, yến tiệc mừng thọ hôm đó, người của Đường gia đồng lòng mang Đường Phù Dung cho Mặc Thiệu Đình, nhìn dáng vẻ nhiệt tình đó, Đường Phù Dung mới là con gái ruột của Đường gia, lúc đó cho chỉ đích danh không phải Đường Phù Dung hay sao? Còn nữa, bác Như Nguyệt, chẳng lẽ chưa từng gặp mặt Đường Quý Lễ?
Mặc Tây Thành từ từ bình tĩnh lại, tư duy cũng nhạy bén hơn chút, chỉ là sắc mặt vẫn trắng bệch đến đáng sợ như cũ, giọng nói của cậu khàn đặc, trong đầu có rất nhiều nỗi băn khoăn, liên tiếp dò hỏi, trong lòng còn có một chút ít may mắn, hy vọng những chuyện này đều là La Nhã vì muốn lừa mình mà tạo dựng nên, hy vọng có thể tìm được manh mối sơ hở.
La Nhã nhìn thấu ý nghĩ của cậu, cười khổ.
- Lòng người, đúng là cội nguồn tội ác thay đổi phức tạp, một chữ tham, có thể mang những chuyện khó bề tưởng tượng nhất giải thích cặn kẽ. Người của Đường gia đã lấy tiền của mẹ, lấy cả tiền của Mặc Như Nguyệt, cảm thấy bản thân kết thân được với hào môn, liền cảm thấy những thứ có được thực sự quá ít rồi, lúc đầu bọn họ đảm bảo với Mặc Như Nguyệt, không có con, sẽ đối xử Đường Lạc Lạc thật tốt, thực sự lúc đó trong bụng bà Đường đã có một đứa bé rồi, chắc chính là Đường Phù Dung.
- Vì vậy… bọn họ tráo đổi thân phận và họ tên của hai đứa bé, vì nếu có một ngày Mặc gia đến tìm Đường Lạc Lạc, có thể đem con gái mình ra hưởng thụ giàu sang?
Sự ấm ức trên mặt Mặc Tây Thành càng nghiêm trọng hơn, Đường Lạc Lạc cứ bị đẩy qua đẩy lại như vậy, không những không có mẹ, họ tên và thân phận của mình cũng không còn nữa…
- Những chuyện này đều là sau này mẹ mới biết. Làm một trận ồn ào trong yến tiệc mừng thọ, mẹ lúc đầu còn tưởng mình cũng bị lừa rồi, để Mặc Thiệu Đình cưới sai người, sau này lấy tóc của Đường Lạc Lạc và Đường Phù Dung đi xét nghiệm dna, Đường Lạc Lạc mới là nghiệt chủng của con tiện nhân đó, không sai. Người của Đường gia một lòng muốn để Đường Phù Dung gả vào Mặc gia, không ngờ trước hôn lễ Đường Phù Dung bị Đường Lạc Lạc bắt cóc, chỉ có thể ngoan ngoan đem Đường Lạc Lạc qua đây, ha ha, đúng là ác nhân tự có ác nhân trị.
Mặc Tây Thành theo bản năng lên tiếng bảo vệ Đường Lạc Lạc.
- Đó không phải Lạc Lạc làm, chỉ là trùng hợp thôi.
La Nhã lộ ra một nụ cười chế giễu.
- Mẹ mặc kệ có trùng hợp hay không, nói chung mẹ muốn Mặc Thiệu Đình cưới Đường Lạc Lạc, sau cùng cưới được rồi, đúng là con gái của con tiện nhân Mặc Như Nguyệt kia, thế là đủ rồi. Chuyện xấu mà Mặc Như Nguyệt giấu giếm năm đó, nhưng cả đời này cũng không thể gặp mặt con gái mình nữa, ha ha, cô ta đích thực chưa từng gặp qua gia đình Đường Quý Lễ, năm đó vì che mắt thiên hạ, nhờ bạn thân của cô ta đem đứa con đến Đường gia, nhưng cô ta không biết, người bạn thân đó, là một món hàng rẻ rúng ba mươi vạn liền có thể bán đứng bạn bè.
Cho dù đã qua lâu như thế, bàn lại chuyện năm đó, trên mặt La Nhã, vẫn có sự sảng khoái méo mó như đã báo được thù.
Bất kì người nào, sống trong trạng thái thù hận, mặt mũi đều không che giấu được sự khó coi, Mặc Tây Thành không muốn nhìn thấy mẹ ruột của mình lún sâu vào vực thẳm báo thù mà trên mặt vẫn dương dương tự đắc như thế, miễn cưỡng kiềm chế bài xích trong lòng.
- Mẹ tại sao, tại sao lại để anh con cưới Đường Lạc Lạc? Hận một người, để cô ấy cút khỏi cuộc sống của mẹ còn chưa đủ sao?
Nếu như không phải La Nhã một tay thao túng, một tay dựng nên, đem con gái của Mặc Như Nguyệt gả cho Mặc Thiệu Đình, như thế anh có lẽ vĩnh viễn sẽ không gặp được Đường Lạc Lạc.
Không gặp Đường Lạc Lạc, sẽ không rung động, sẽ không hy vọng, cũng sẽ không đau buồn.
Cậu vẫn là cậu ấm đào hoa tự do tự tại đó, giữ mình trong sạch, cậu sẽ không đau buồn, sẽ không thất vọng, sẽ càng không như bây giờ, cảm nhận ác ý lớn nhất trên thế giới, những lời hoang đường không thể tưởng tượng nhất.
- Không đủ đâu.
Trên mặt La Nhã luôn tao nhã và lạnh lùng, lộ ra một nụ cười gớm ghiếc, bà ấy đưa tay giữ chặt lấy két sắt, nụ cười trên khoé miệng thực sự có chút điên loạn rồi.
- Thử nghĩ xem, Mặc Như Nguyệt mất đi con gái, mỗi ngày đều sống trong giày vò, mỗi đêm mơ, trong lòng đều nhung nhớ, đều là nghiệt chủng năm đó của cô ta, hoàn toàn không biết nghiệt chủng đó bây giờ ra sao, ở đâu…
- Mà mẹ, giữ Đường Lạc Lạc ở bên mình, nằm trong tầm mắt của mẹ, nghe nó gọi mẹ là mẹ, nhìn nó cẩn thận xem sắc mặt mẹ mà làm việc, dưới sự khống chế của mẹ, cả đời đều không có được hạnh phúc, còn phải miễn cưỡng lấy lòng mẹ… cảm giác này, kì diệu biết bao…. Đam Mỹ H Văn
La Nhã nói không ngừng, trên mặt hiện ra biểu cảm hưởng thụ mê muội không thể tự thoát khỏi, đôi mắt đó gần như không còn tiêu cự nữa.
- Mẹ!
Mặc Tây Thành cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
- Đừng nói nữa! Mẹ cảm thấy mẹ thắng rồi sao? Mẹ thấy con trai của mình trở nên như vậy, mẹ vừa ý rồi sao?
- Tây Thành.
La Nhã đưa tay ra, ngẩng đầu sờ vào mái tóc của Mặc Tây Thành, trong ánh mắt hiện ra vẻ yêu thương hoàn toàn khác biệt với lúc trước.
- Con bây giờ quay đầu còn kịp, con đối với Đường Lạc Lạc, chỉ là nhất thời say đắm thôi, mẹ cũng không làm gì mà, Mặc Thiệu Đình lại không phải con ruột của mẹ, giữa nó và Đường Lạc Lạc, không có một chút quan hệ máu mủ, mẹ để Đường Lạc Lạc vào Mặc gia, mẹ cũng là đang giúp cô ấy mà…
Mặc Tây Thành chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nghe tiếp nữa, cậu gần như không đứng vững nổi, người mẹ tao nhã hiền từ trong lòng, lại có thể làm ra loại chuyện này, gián tiếp dẫn đến cục diện thế cưỡi trên lưng cọp của cậu bây giờ, còn ăn nói hùng hồn như vậy…
Vốn cậu tưởng La Nhã làm tất cả mọi chuyện đều là vì mình, cho dù có vài lúc thủ đoạn khó tránh quá khích, nhưng vẫn là bất đắc dĩ, nhưng có lúc, chân tướng thật sự vẫn khó coi nhất.
Gần như trốn chạy, Mặc Tây Thành không biết bản thân làm sao đi ra khỏi ngôi nhà đó, như linh hồn phiêu bạt ra khỏi biệt thự Mặc gia, Mặc Tây Thành đi một mạch đến cửa, mới ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ.
Khoé miệng hiện ra một nụ cười chua xót, cậu cảm thấy thực sự ông trời đang cho cậu một trò đùa nhạt nhẽo nhất.
Thì ra cho dù không có Mặc Thiệu Đình đến nhanh một bước, Đường Lạc Lạc cũng định trước không thể ở bên cậu, người phụ nữ mà bản thân động lòng, vậy mà lại…
Ánh nắng rực rỡ mà ấm áp, chiếu rọi khiến người khác không thể mở mắt, Mặc Tây Thành híp mắt lại, đứng dưới ánh mặt trời vàng rực, lại cảm giác như bị vứt vào một khe trong tảng băng lớn, quanh người lạnh đến thấu xương…
… …
Có lẽ vì không có áp lực sẽ không có động lực, từ khi đem việc đặt cược đều cược hết lên người mình, Đường Lạc Lạc càng dốc hết sức lực chuẩn bị cho cuộc thi thiết kế, mỗi ngày trong mồm đều lải nhải.
- Một đền ba, một đền ba.
Ngẩng đầu nhìn mây trời đều có thể tưởng tượng ra kiểu dáng của váy cưới.
Tốn hết tâm tư và chuẩn bị cỡ một tuần như vậy, cuối cùng nghiên cứu kỹ lưỡng, vậy mà Đường Lạc Lạc vẫn chưa yên lòng, còn việc nói chuyện với Mặc Thiệu Đình, suy nghĩ lúc nào cũng không biết bay đi đâu rồi nữa.
Ngày hôm nay Đường Lạc Lạc khó khăn lắm mới hoàn thoành nhiệm vụ bản thân giao cho mình, thay bộ đồ ngủ ngồi trên chiếc giường lớn chuẩn bị ngủ sớm dậy sớm, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Mặc Thiệu Đình vừa mới từ phòng tắm đi ra.
Sau đó, không hề nằm ngoài dự đoán, lập tức nổi cơn si mê.
Trên người Mặc Thiệu Đình mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng tinh, cổ áo tuỳ ý mở rộng ra, hiện ra thân hình tỉ lệ hoàn mỹ, thoắt ẩn thoắt hiện dưới màu da nâu đồng, và cơ bắp vừa đủ, nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy bước chân di chuyển, cơ bụng hay lộ ra…
Cẳng chân thon dài hiện ra, đường nét tràn đầy hooc-mon nam tính mãnh liệt, một khuôn mặt điển trai, tinh tế đến nỗi khiến người khác phẫn nộ, đường nét sâu xa đẹp đẽ, đôi mắt đen lấp lánh vẻ lạnh lùng và hào quang mê người, dường như có một lực từ hút chặt lấy người khác, mái tóc đen ẩm ướt, ngọn tóc còn vương lại vài giọt nước chưa khô, đang chầm chậm chảy từ trên má xuống cổ áo đang lỏng ra, giọt nước lăn dài trên nước da bóng láng…
Trong lòng Đường Lạc Lạc âm thầm đọc cả trăm câu tịnh tâm chú, sau đó không có tiền đồ gì nuốt nước bọt, đáng chết, Mặc Thiệu Đình thực sự là kẻ thù lớn nhất trên con đường ngủ sớm dậy sớm vì cống hiến hết cả đời cho thiết kế!
Tại sao lại đẹp trai như thế!
Tại sao lại ăn mặc phong phanh như thế!
Tại sao lại sáng chói trước mặt cô như thế!
Đường Lạc Lạc nhếch chặt môi, mắt nhìn Mặc Thiệu Đình hồng nhan hoạ thuỷ này đi đến trước mặt cô, đứng trước mặt cô, ghé sát người, đôi tay chống xuống hai bên người cô, lập tức một hơi thở nam tính mãnh liệt quấn lấy, là hương thơm mát lạnh và nhàn nhạt, khác với mùi son phấn, lại thơm đến không chịu được.
Khuôn mặt hoàn mỹ của Mặc Thiệu Đình từ từ ghé sát Đường Lạc Lạc, đôi môi cong lên ngừng lại cách chóp mũi của Đường Lạc Lạc không xa, khoé miệng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười không mấy có ý tốt nhưng lại đẹp trai chết người.
- Vợ, em vẫn chưa ngủ, là đang đợi anh sao?
Chết mẹ chết mẹ chết mẹ….
Đúng là có nguời giọng nói dễ nghe đến nỗi có thể khiến lỗ tai người ta mang thai luôn đó…
Đường Lạc Lạc cố gắng nói với bản thân, cái này trông rất ngon lành, thực tế lại là cái hố sâu khổng lồ, kết hôn nửa năm, cô quá rõ chỉ cần không chống đỡ được sự dụ dỗ của Mặc Thiệu Đình, chuyện tiếp theo đang đợi mình là gì rồi, là một đêm vận động toàn thân, ngày hôm sau đó quầng thăm mắt mệt mỏi cộng thêm chiếc khăn quàng để che đi những dấu hôn không sao xoá đi được, nhưng…